Bàng Môn Tả Đạo

Chương 7 :

Ngày đăng: 04:25 19/04/20


Sắc trời ngày càng sáng lên.



Lưu Ngọc một đêm không ngủ, mắt thấy nắng sớm ban mai mờ nhạt theo cửa sổ chiếu vào, mới tỉnh táo tinh thần, chỉnh đốn y phục lại một chút, giương mắt hướng nhìn người đang nằm trên giường. Này giường cũng là Bích Linh hôm qua vừa làm xong, cũng là làm ẩu, bất quá hắn ở trên giường ngủ thật sâu.



Lưu Ngọc trong lòng do dự, giãy dụa hồi lâu, mới thật cẩn thận tiêu sái tiến đến bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú tuấn mỹ dung nhan kia, miệng lẩm bẩm nói:



“Tiên quân a tiên quân, không phải ta thích bội tình bạc nghĩa, mà bên cạnh ngươi thực sự nguy hiểm. Ngươi tương lai nếu hồi phục trí nhớ, nhất định sẽ đem ta bầm thây vạn đoạn, moi tim ta ngâm rượu, rồi mới lột da ta làm đồ lót…. Vô luận thế nào, chung quy miêu sống so với miêu chết vẫn tốt hơn cho nên ta chỉ còn cách đi trước một bước thôi”



Lưu Ngọc vừa nói vừa rụt cổ, mang theo gánh nặng hướng ngoài cửa đi.



Y cũng biết chình mính rất không tiền đồ, thấy cái gì có lợi mới vọt đến, chưa lâm trận đã bỏ chạy. Nhưng nếu tiếp tục ở bên Bích Linh, không khỏi có mức khủng bố chứ sớm muộn gì cũng bị ngoạn đùa đến chết.



Hơn nữa…..



Hơn nữa, khi thấy Bích Linh xây trúc ốc, nói phải cùng y trụ ở đây cả đời, trong lòng lại có chút dao động. Biết rõ tuyệt không thể, lại vẫn không thể khống chế hướng về cuộc sống sắp tới này.



Có người bồi ở bên người.



Có người trảo ngư cho mình ăn



Có người….nói thích ta.



Lưu Ngọc nghĩ như vậy, mới vừa đi tới cửa liền dừng bước, vạn phần bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại chầm chậm từ từ vòng trở về. Y vì muốn hút khô tinh khí của người nào đó, mấy ngày nay vẫn đều cố gắng, đến cuối cùng cũng phát hiện cách ứng phó với hộ thể tiên khí.



Chẳng qua, phi thường phi thường vất vả.
Lưu Ngọc biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, đánh phải nhắm chặt mắt, thành thành thật thật đáp:



“Đã sớm ăn”



“Ăn? Chu quả nếu như hảo hảo luyện hoá, có thể chế thành linh dược khởi tử hoàn sinh, cũng có thể hỗ trợ ta tăng nhiều yêu lực. Một thứ bảo bối như thế, ngươi liền lãng phí huỷ hoại?” thời điểm người nọ nói chuyện, khoé mắt hơi khiêu, hiện ra một loại phong tình khác thường, không giống như đang tìm người tính sổ, ngược lại thật giống như tán tỉnh.



Lưu ngọc sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng cười cười, nói:



“ Luyện đại ca đã có hơn một ngàn năm đạo hạnh, làm sao còn cần dùng Chu quả, A chẳng biết phía nam này rất nhiều yêu quái, liền xà yêu Luyện Thiên Sương là lợi hại nhất” ( tên ảnh này mỗ chém đới -_-!!!)



“ Miệng lưỡi trơn tru” Luyện Thiên Sương lại cười, đột tiên nâng tay niết trụ cằm Lưu Ngọc, nhìn thẳng vào mắt y hỏi:



“ Ngươi có biết hay không, ta tiếp qua mấy tháng sẽ cùng Quỷ Vương tỷ thí? nều vì không có chu quả mà bại bởi hắn, ngươi phải như thế nào bồi thường ta?”



Lưu Ngọc chuyển chuyển tròng mắt, hắc hắc cười nói:



“Luyện đại ca bản lĩnh cao cường, ngày thường lại anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, cho dù bại bởi Qủy Vương, cũng giống nhau có thể ôm được mỹ nhân trở về” Y không hiểu được cá cược của người này cùng Quỷ Vương, chỉ hiểu được một yêu một quỷ từ trước đến nay thích thượng nữ tử, vì thế mà đấu tranh gay gắt, đánh đánh giết giết, đấu không dứt mấy trăm năm, vẫn là như cũ thắng bại khó phân, ai cũng chưa từng thắng được tâm người đẹp.



Quả nhiên Luyện Thiên Sương nghe xong lời này, lập tức mỉm cười, chậm rãi buông lỏng tay.



“ Ngươi này mở miếng nói ra, ta thật đúng là thích nghe. Đáng tiếc, sau này chỉ sợ ruốt cuộc không nghe được nữa” Nói xong thân thủ ở bụng Lưu Ngọc ấn một cái, mâu trung bao trùm sát ý, một chữ lại một chữ nói:



“Tuy rằng không có Chu quả, nhưng lấy nội đan của ngươi ra ăn, hiệu quả cũng là giống nhau”