Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi!

Chương 67 : Tỉnh?

Ngày đăng: 16:25 27/05/20




Khổng Bắc Trình ngồi ở phía sau nhướng nhướng mày nhìn về hướng Đỗ Dương Xuân Hy liên tục, trong lòng lại sốt ruột không thôi. Anh nhìn cô ngủ bình yên như vậy cứ có cảm giác sẽ bị những tên biến thái đụng tay đụng chân của cô.Khổng Bắc Trình nhíu chặt mày một lúc lâu, vẫn là không thể nào ngồi yên tại chỗ được khẽ nhìn về hướng Lâm Hà Quân nói." Cậu đi lên chỗ bên cạnh giám đốc của Đỗ Thị xem, hỏi người ngồi cạnh cô ấy, có thể hay không nhường lại chỗ ngồi, tùy họ ra giá. "" Boss. . . " Lâm Hà Quân không khỏi kêu lên một tiếng. Cho dù có một chân với giám đốc bên Đỗ Thị thì cũng không thể nào tỏ ra thái độ như vậy, ít nhất phải giấu kín một chút để không bị mấy tên nhà báo viết lung ta lung tung chứ.Khổng Bắc Trình nhíu chặt mày lạnh lùng nói." Có đi hay không? "Lâm Hà Quân rung lên, cắn răng đi về phía trước thấy ghế trống chen vào ngồi khẽ hỏi.Người đàn ông bên cạnh gật nhẹ đầu đồng ý. Bất ngờ chính là người ta đổi chỗ ngồi một cách tự nguyện, và không hề đòi hỏi thêm tiền gì cả.Khổng Bắc Trình trong lòng vui sướng di chuyển đến ngồi cạnh Đỗ Dương Xuân Hy, anh len lén nhìn về hướng Đỗ Dương Xuân Hy sau đấy môi chứ nhếch lên mãi thôi.Chuyến bay rất nhanh đến thành phố G. Khi máy bay sắp hạ cánh thì có tiếng còi vang lên báo hiệu sắp đến nơi.Đỗ Dương Xuân Hy lúc này cũng lờ mờ tỉnh dậy, chính là khi hai mắt cô dần dần mở ra thì cả người cô cũng cứng đờ.Cái quái gì đang diễn ra vậy. . . cô đang dựa vào bờ vai của ai đây.Đỗ Dương Xuân Hy đã thức nhưng một chút cô cũng không dám cử động, cô sợ khi cô cử động người cho cô dựa vào suốt mấy tiếng đồng hồ qua chắc chắn sẽ chửi cô. . .Khổng Bắc Trình cúi đầu nhìn thấy mí mắt của Đỗ Dương Xuân Hy chớp chớp mãi thôi, môi anh cũng nhếch sâu hơn trầm giọng hỏi." Tỉnh? "Giọng nói này. . . Đỗ Dương Xuân Hy hai mắt trợn to khi nghe thấy giọng nói của Khổng Bắc Trình, cô vội vàng ngồi dậy thẳng lưng nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình run rẩy gọi." Chủ. . . chủ tịch Khổng. . . " sao anh ta lại ở đây còn có lúc đầu người ngồi cùng cô là người nước ngoài mà không phải sao? Sao hiện tại lại thành chủ tịch của Khổng Thị.Cũng chẳng biết vì sao Đỗ Dương Xuân Hy cứ có cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, cái cảm giác khó có thể nói thành lời nhưng khi thấy anh ta cô lại run sợ đây là vì sao?
Khổng Bắc Trình ngồi ở phía sau nhướng nhướng mày nhìn về hướng Đỗ Dương Xuân Hy liên tục, trong lòng lại sốt ruột không thôi. Anh nhìn cô ngủ bình yên như vậy cứ có cảm giác sẽ bị những tên biến thái đụng tay đụng chân của cô.Khổng Bắc Trình nhíu chặt mày một lúc lâu, vẫn là không thể nào ngồi yên tại chỗ được khẽ nhìn về hướng Lâm Hà Quân nói." Cậu đi lên chỗ bên cạnh giám đốc của Đỗ Thị xem, hỏi người ngồi cạnh cô ấy, có thể hay không nhường lại chỗ ngồi, tùy họ ra giá. "" Boss. . . " Lâm Hà Quân không khỏi kêu lên một tiếng. Cho dù có một chân với giám đốc bên Đỗ Thị thì cũng không thể nào tỏ ra thái độ như vậy, ít nhất phải giấu kín một chút để không bị mấy tên nhà báo viết lung ta lung tung chứ.Khổng Bắc Trình nhíu chặt mày lạnh lùng nói." Có đi hay không? "Lâm Hà Quân rung lên, cắn răng đi về phía trước thấy ghế trống chen vào ngồi khẽ hỏi.Người đàn ông bên cạnh gật nhẹ đầu đồng ý. Bất ngờ chính là người ta đổi chỗ ngồi một cách tự nguyện, và không hề đòi hỏi thêm tiền gì cả.Khổng Bắc Trình trong lòng vui sướng di chuyển đến ngồi cạnh Đỗ Dương Xuân Hy, anh len lén nhìn về hướng Đỗ Dương Xuân Hy sau đấy môi chứ nhếch lên mãi thôi.Chuyến bay rất nhanh đến thành phố G. Khi máy bay sắp hạ cánh thì có tiếng còi vang lên báo hiệu sắp đến nơi.Đỗ Dương Xuân Hy lúc này cũng lờ mờ tỉnh dậy, chính là khi hai mắt cô dần dần mở ra thì cả người cô cũng cứng đờ.Cái quái gì đang diễn ra vậy. . . cô đang dựa vào bờ vai của ai đây.Đỗ Dương Xuân Hy đã thức nhưng một chút cô cũng không dám cử động, cô sợ khi cô cử động người cho cô dựa vào suốt mấy tiếng đồng hồ qua chắc chắn sẽ chửi cô. . .Khổng Bắc Trình cúi đầu nhìn thấy mí mắt của Đỗ Dương Xuân Hy chớp chớp mãi thôi, môi anh cũng nhếch sâu hơn trầm giọng hỏi." Tỉnh? "Giọng nói này. . . Đỗ Dương Xuân Hy hai mắt trợn to khi nghe thấy giọng nói của Khổng Bắc Trình, cô vội vàng ngồi dậy thẳng lưng nhìn chằm chằm Khổng Bắc Trình run rẩy gọi." Chủ. . . chủ tịch Khổng. . . " sao anh ta lại ở đây còn có lúc đầu người ngồi cùng cô là người nước ngoài mà không phải sao? Sao hiện tại lại thành chủ tịch của Khổng Thị.Cũng chẳng biết vì sao Đỗ Dương Xuân Hy cứ có cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, cái cảm giác khó có thể nói thành lời nhưng khi thấy anh ta cô lại run sợ đây là vì sao?