Bảo Bối Con Là Ai

Chương 35 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Lúc mới vừa ngã Lăng Húc cảm thấy mình bị thương rất nặng, nhưng ngủ một giấc dậy, cậu phát hiện có vẻ không khó chịu lắm, ít nhất xương cốt khẳng định không bị thương tổn.



Buổi sáng thức dậy vào đứng trước gương trong buồng vệ sinh, thân trên trần trụi soi gương, nghiêng người còn có thể nhìn thấy trên lưng có một mảng bầm tím, nhưng lúc quay lại chính diện, Lăng Húc không khỏi vừa lòng mà vỗ bụng một chút, xoa bóp cơ bụng xinh đẹp của chính mình.



Buổi sáng đến tiệm bánh ngọt, hai thợ làm bánh nghe nói thắt lưng cậu bị thương đều đùa cậu, Lưu Đồng nói: “Còn chưa kết hôn mà thắt lưng đã không được.”



Một cái thợ khác – Đặng Thịnh đáp: “Người ta đã có con rồi, sợ cái gì?”



Lưu Đồng lấy cái máy đánh trứng, đội khẩu trang còn mơ hồ không rõ nói: “Cưới vợ không phải chỉ vì sinh con trai.”



Trước kia Lăng Húc còn đi học nói đùa với bạn cùng lứa tuổi là một chuyện, bị trưởng bối lấy đùa lại là một chuyện khác, cậu cảm thấy xấu hổ phát hoảng, chôn đầu vào khay bánh bỏ anh đào lên.



Bởi vì không dám cong thắt lưng, đứng thẳng tắp trong chốc lát Lăng Húc đã cảm thấy mệt, tranh thủ đi ra ngoài ngồi một chút.



Hôm nay vừa khéo bà chủ lại đây, buổi sáng lúc ít khách, cô cùng cô bé thu ngân cùng lật xem một quyển tạp chí.



Nhìn thấy Lăng Húc đi ra, cô bé thu ngân phản ứng rất lớn, hô: “Anh Lăng, mau đến xem đây không phải là anh của anh sao?”



Cô gặp qua Lăng Dịch mấy lần, ấn tượng khắc sâu.



Lăng Húc áp sát vào nhìn, nhìn thấy là trên tạp chí có ảnh của Lăng Dịch, “Sao lại là tạp chí thời thượng?” Lăng Húc cảm thấy rất kỳ quái.



Cô bé thu ngân nói: “Cao phú soái, Vương lão ngũ kim cương, sao không thể lên tạp chí thời thượng?”



Ngón tay Lăng Húc bắn cái ảnh của Lăng Dịch trên tạp chí: “Anh của tôi thật đẹp trai.”



Bà chủ đang ngậm kẹo que thì đột nhiên hỏi cậu: “Anh cậu có bạn gái chưa?”



Lăng Húc sửng sốt, lắc đầu: “Không có, gì vậy?”



Bà chủ nói: “Tôi giới thiệu bạn gái cho cậu ta.”



Lăng Húc híp mắt nhìn cô.



Bà chủ trừng cậu một cái, “Biểu cảm của cậu như vậy là sao?”



Lăng Húc còn chưa nói, cô bé thu ngân đã cướp lời: “Bà chủ, anh ấy chướng mắt chị giới thiệu đó.”



Bà chủ vỗ quầy, “Cháu gái của tôi, năm nay hai mươi lăm, là cô giáo dạy nhạc trường trung học, lớn lên dễ nhìn, vừa trắng vừa gầy, chướng mắt? !”



Lăng Húc vội nói: “Đừng làm rộn, gần đây đang có người đẹp bạch phú mỹ đang theo đuổi anh của tôi.”



Bà chủ không phục, “Cháu gái tôi nói không chừng còn đẹp hơn cô ta.”



Lăng Húc nói: “Xinh đẹp là một chuyện, người ta còn có tiền, sản nghiệp trong nhà không thua anh của tôi, hai người lại cùng lớn lên từ nhỏ, tôi cảm thấy nói không chừng anh tôi sẽ đồng ý.”



Bà chủ nghe vậy chậc một tiếng, “Vậy thì không có cách nào, ” trong giọng mang theo chút tiếc nuối.



Lăng Húc nói với cô: “Hay là chị giới thiệu cho tôi đi?”



“Cậu á?” Bà chủ đánh giá cậu, “Cô hàng xóm của tôi, năm nay hai mươi chín, ly hôn một lần, người nhìn không tồi, làm thu ngân ở siêu thị, thế nào?”



Vẻ mặt Lăng Húc có chút oán niệm, “Sao đến tôi lại giảm cấp bậc lớn như vậy?”



Bà chủ nói: “Cậu có một đứa con trai lớn như vậy, không xe không phòng, cho mình là hương bánh trái gì chắc? Tôi còn chưa hỏi ý cô gái kia, nói không chừng người ta chướng mắt ngươi!”



Lăng Húc bĩu môi.



Lúc này xe Lăng Dịch đã đến cửa tiệm bánh ngọt, Lăng Húc vội vàng chạy đi ra ngoài đón con trai.




Lăng Húc vươn tay muốn lấy bánh ngọt ra, Lăng Dịch đi đến phía sau cậu, vươn tay lướt qua bả vai cậu giúp cậu cầm hộp bánh ngọt: “Em đi ngồi đi.”



Bánh ngọt có chút xấu, Lăng Húc mỉm cười nói: “Bản thân nó làm.”



Lúc Lăng Dịch nghe được những lời này của Lăng Húc thì ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cậu, phát hiện kia đó là biểu cảm kiêu ngạo yêu thương con phát ra từ nội tâm mà cha mẹ.



Người em trai này của em tuy tư duy về tới mười bảy tuổi, nhưng tình cảm cha con thiên tính lại chưa từng thay đổi, cũng vô pháp thay đổi.



Cắm nến xong, Lăng Húc dùng bật lửa châm nến, Lăng Dịch đi tắt đèn, lại đây nhẹ nhàng đẩy tỉnh Thiên Thiên: “Thiên Thiên, dậy thổi nến.”



Nguồn :



Thiên Thiên ngủ thực say, một hồi lâu mới bị đánh thức, khó chịu xoa mắt.



Lăng Dịch ôm nó lên ngồi ở trên chân của mình, cho nó nhìn bánh sinh nhật, “Bánh của cháu.”



Lăng Húc nói: “Nhanh ước nguyện rồi lại thổi nến.”



“Ước nguyện?” Thiên Thiên còn không quá thanh tỉnh.



Lăng Húc nói với nó: “Đúng vậy, nhớ rõ ước ba phát tài, biết không?”



Thiên Thiên gật gật đầu, không biết nghe có hiểu không, cố dùng sức thổi tắt một ngọn lại một ngọn nến.



Thổi nến xong, Lăng Dịch ôm nó vào buồng vệ sinh tắm rửa đơn giản cho nó, sau đó đưa nó về trong phòng để ngủ.



Việc này bình thường đều là Lăng Húc làm, nhưng hôm nay cậu hành động bất tiện, liền do Lăng Dịch làm.



Từ phòng Thiên Thiên đi ra, Lăng Dịch thuận tay đóng cửa lại, nhìn thấy Lăng Húc đang cắt bánh sinh nhật ăn.



Anh hỏi: “Buổi tối chưa ăn no?” Vừa đi đến ngồi xuống bên người Lăng Húc.



Lăng Húc lắc đầu, “Em chỉ muốn thử xem hương vị.”



Lăng Dịch nói: “Em không để bánh nguyên vẹn cho Thiên Thiên sáng mai ăn sao?”



Lăng Húc: “Không sao, Thiên Thiên không so đo cái này.” Cậu cầm dao cắt bánh khoa tay múa chân, “Giữ lại hai đống phân này cho Thiên Thiên.”



Lăng Dịch có chút buồn cười, hai tay chống sô pha hơi hơi ngưỡng thân thể ra sau, nhìn mặt nghiêng nghiêm túc cắt bánh ngọt của Lăng Húc, hỏi: “Đống phân là cái gì vậy?”



Lăng Húc nói: “Thiên Thiên nói là em và nó.”



Lăng Dịch cười khẽ ra tiếng.



Lăng Húc cắt khối bánh ngọt nhỏ tiếp theo, hai ngón tay cầm đưa đến bên miệng Lăng Dịch, “Thử xem?”



Lăng Dịch hé miệng, để cậu đưa bánh ngọt vào.



Lúc Lăng Húc thu lại tay, ngón tay chạm phải môi mềm mại của Lăng Dịch, bên trên còn dính bơ, cậu theo bản năng liếm liếm nhớ vừa rồi đụng phải môi Lăng Dịch, lúc này mới không có chuyện gì mà dùng giấy vệ sinh xoa xoa.



Lăng Dịch yên lặng nhìn động tác của cậu.



Lăng Húc lại cắt một khối bánh ngọt nhỏ, lúc này chính mình ăn, ăn xong khóe miệng còn dính bơ màu trắng, Lăng Dịch đột nhiên vươn tay quệt bơ nơi khóe miệng cậu, sau đó đưa ngón tay đến bên môi chính mình.



Chú ý tới động tác này của anh, Lăng Húc liền đỏ mặt.



Cậu không biết tại sao mình phải đỏ mặt, cảm thấy động tác vừa rồi của Lăng Dịch sắc khí, như đang quyến rũ người làm tim của cậu đập nhanh một nhịp.