Bảo Bối Con Là Ai
Chương 36 :
Ngày đăng: 09:13 18/04/20
Có người sẽ ở khoảnh khắc bất đồng sinh ra cảm giác tâm động với một người bất đồng, đương nhiên đó không phải là tình yêu, chỉ giống như lấy cọng lông chim nhẹ nhàng xoẹt qua tâm trêu chọc một chút, hơi hơi ngứa, có chút rung động.
Nhưng loại tâm động này thường thường chỉ nhoáng một cái là qua, không lưu lại rất nhiều dấu vết dưới đáy lòng.
Nhưng nếu có người liên tục duy trì trêu chọc không ngừng, loại tâm động này sẽ từ từ tích lũy, có lẽ có một ngày trở thành tình yêu.
Mà lúc này đại não Lăng Húc có chút phóng không, cậu dùng ngón tay dính một chút bơ, sau đó vói vào miệng liếm, nói: “Em đi tắm rửa.”
Lăng Dịch hỏi cậu: “Em về có rửa tay chưa vậy?”
Lăng Húc liếc ngón tay của mình một cái, nói: “A, chưa rửa, em đi rửa đây.”
Nói xong cậu muốn đứng dậy, nhưng mới vừa động liền đỡ thắt lưng thống khổ tru lên một tiếng.
Lăng Dịch vươn tay đỡ lấy cậu: “Không có việc gì chứ?”
Lăng Húc có chút khẩn trương hỏi Lăng Dịch, “Anh nói thắt lưng của em có còn được không?”
Lăng Dịch nói: “Được cái gì?”
Lăng Húc có chút đỏ mặt, “Chính là cái đó không được.”
Lăng Dịch trầm mặc một chút, trả lời cậu: “Tìm một người hầu hạ em thì được thôi.”
Lăng Húc đột nhiên quay đầu đi, còn đụng bả vai Lăng Dịch một chút, “Anh thật hạ lưu.”
Lăng Dịch bị cậu đâm cho quơ quơ, hỏi: “Có đi đường được không? Không được thì anh ôm em đi tắm?”
“Đương nhiên có thể đi, ” Lăng Húc nói, “Chờ chốc lát là đỡ đau, anh đừng động em.”
Lăng Húc cảm giác ngủ thẳng đến sáng hôm sau, thắt lưng chẳng những không bớt đau ngược lại càng đau liên hồi. Nếu không phải tối hôm qua đi bệnh viện kiểm tra rồi thì hôm nay cậu sẽ khẩn trương.
Buổi sáng cậu gọi điện thoại gọi xin phép bà chủ.
Bà chủ thực phẫn nộ, “Quanh năm suốt tháng cậu xin nghỉ bao nhiêu lần rồi?”
Lăng Húc nói: “Nếu tôi không bị đụng vào đầu thì sẽ không biến thành như bây giờ, tôi còn chưa tìm chị đòi bồi thường đâu.”
“Có cái rắm quan hệ!” Bà chủ mắng, nhưng hung thì hung, hung xong vẫn nói cậu nghỉ ngơi cho tốt, chờ bình phục lại đến đi làm, còn hỏi cậu có cần đi thăm bệnh không.
Lăng Húc nói: “Không cần, chỉ biết chị là tốt nhất.”
Trước khi Lăng Dịch đi làm nhìn thấy Lăng Húc thống khổ ghé trên giường, vì thế gọi điện thoại cho lái xe không cần tới đón anh.
Lăng Húc quay đầu nhìn anh, “Không đi làm không sao chứ?”
Lăng Dịch ngồi xuống bên giường: “Không sao, có chuyện gì anh bảo bọn họ gọi video cho anh.”
Lăng Húc giơ ngón cái: “Thật cao minh.”
Lăng Dịch vươn tay đặt ở sau lưng cậu, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.
Cậu không chú ý tới bát canh bên người Lăng Dịch, một bàn tay đụng phải khay đồ ăn, bát canh kia rơi thẳng xuống.
Lúc Lăng Dịch chú ý tới, phản ứng đầu tiên là vươn tay ôm lấy Lăng Húc hành động bất tiện, nâng cậu lên đặt ở cái ghế bên cạnh.
Bát canh rơi xuống mặt đất vỡ nát, nước canh vừa mới hâm trong lò vi ba nóng bỏng rơi vãi không ít lên chân và ống quần Lăng Dịch.
Nhưng Lăng Húc lại không có chuyện gì, trừ lo lắng Lăng Dịch bị phỏng, đồng thời cậu còn cảm thấy tư thế của bọn họ có chút vi diệu, bởi vì Lăng Dịch ôm cậu lên, lúc này người liền đứng ở giữa hai cái đùi tách ra của anh, khoảng cách của hai người rất gần, Lăng Dịch chỉ cần nhấc đầu, môi đã có thể đụng tới cằm anh.
Nhưng Lăng Dịch không ngẩng đầu, anh chỉ hỏi Lăng Húc một tiếng: “Không có việc gì chứ?” Sau đó liền ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nhặt mảnh vỡ.
Lăng Húc kịp phản ứng: “Chân anh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, ” Lăng Dịch nói, dù sao không phải nước sôi, mu bàn chân chỉ nóng đến có chút đỏ lên.
Lăng Húc chống tay muốn nhảy xuống, Lăng Dịch lại ngăn cản cậu: “Em chờ một chút, anh quét sạch nơi này rồi hãy xuống.”
Nói xong, Lăng Dịch đi ra ngoài lấy chổi.
Lăng Húc ngồi một mình ở phòng bếp, đưa tay sờ ngực một chút, cậu cảm thấy mình lâm vào một cái vòng luẩn quẩn kỳ quái, giống như từ đêm qua bắt đầu, cậu sẽ bất giác để ý đến một ít động tác thân mật Lăng Dịch đối với cậu, chuyện này trong quá khứ chưa bao giờ có.
Nên hình dung như thế nào nhỉ? Lăng Dịch thân cận làm Lăng Húc cảm thấy thực ái muội, đúng vậy, chính là ái muội.
Có thể là bản thân cậu miên man suy nghĩ quá nhiều, giữa anh trai và em trai làm sao lại có ái muội, rõ ràng chính là một ít hành động thực tầm thường, chỉ là mình bất giác phóng đại động tác của anh, lực chú ý luôn thiên hướng kỳ quái?
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Lăng Húc không nghĩ ra nguyên nhân, mà lúc này Lăng Dịch đã cầm chổi tiến vào, quét hết mảnh vỡ nhỏ đồng thời nói với Lăng Húc: “Còn nhớ rõ chú Lưu sao?”
Lăng Húc bị dời đi lực chú ý, “Anh nói ba chị Hiểu Lộ?”
Lăng Dịch gật gật đầu, “Sinh nhật chú ấy muốn đãi rượu, hy vọng ngày đó em cũng có thể đi tham gia.”
Lăng Húc sửng sốt một chút, “Vì sao muốn em đi? Không phải rất kỳ quái sao?”
Lăng Dịch dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu, “Sau khi em và dì rời khỏi, tinh thần của ba vẫn luôn thực sa sút, một đoạn thời gian thật dài đều là chú Lưu an ủi ba.”
Lăng Húc vẫn chưa hiểu, hơi hơi nghiêng đầu chờ Lăng Dịch nói tiếp.
Lăng Dịch nói: “Tình cảm của ba đối em không phải nói cắt là có thể cắt, có vài thứ còn quan trọng hơn cả huyết thống, đại khái chú Lưu cũng hiểu được điều này.”
Nhắc tới ba, Lăng Húc tránh không được có chút suy sụp.
Lăng Dịch nói tiếp: “Em đi chứ?”
Lăng Húc cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu hỏi Lăng Dịch: “Anh cảm thấy sao?”
Lăng Dịch trả lời cậu: “Đi thôi, đến lúc đó đi theo anh thì tốt rồi.”
Lăng Húc nghe anh nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi.”