Bảo Bối Con Là Ai

Chương 75 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Thời nói với Phan Văn Thiệu hắn định xin nghỉ mấy ngày để lo hậu sự cho em trai.



Phan Văn Thiệu thần xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Có muốn tôi đi cùng cậu không?”



Sau khi nói ra những lời nay y hối hận chết đi được, nhưng Tiêu Thời lại đáp: “Ừ.”



Nói thật ra, Phan Văn Thiệu không nghĩ Tiêu Thời sẽ trả lời dứt khoát như vậy, ngay cả thời gian để y đổi ý cũng không có, tình thế đã định, đành nói: “Vậy cậu cứ đặt vé máy bay đi, để tôi về lấy quần áo.”



Tiêu Thời lại nói: “Không cần, tôi đã đặt vé máy bay rồi, anh cứ lấy hai bộ quần áo của tôi mặc tạm đi.”



Vóc dáng Phan Văn Thiệu tương tự như Tiêu Thời, vì thế quần áo của hắn y cũng sẽ mặc vừa. Nhưng Phan Văn Thiệu lại từ chối, y nói: “Tôi không muốn mặc đồ của cậu.”



Tiêu Thời nghe vậy, nhìn trang phục trên người Phan Văn Thiệu, không có ý kiến gì nữa.



Nói thì nói như vậy, sau lại không về nhà lấy quần áo nữa, đành mang tạm theo quần áo của Tiêu Thời.



Ngồi máy bay 3 tiếng, vừa đến sân bay đã bắt taxi đến đồn công an.



Cảnh sát nói cho bọn họ biết, xác em trai Tiêu Thời đang được bảo quản lạnh ở nhà kho đông lạnh nhà xác, hắn đi nghiệm tử thi, nếu không còn gì nghi vấn nữa, sau khi hoàn tất thủ tục có thể cầm giấy chứng nhận tử vong về. Khi lấy được giấy chứng tử có thể tiến hành hỏa táng, sau đó bọn họ mới có thể mang tro cốt đi.



Tiêu Thời bày tỏ không có vấn đề gì.



Cảnh sát đưa bọn họ đến nhà bảo quản xác chết.



Lúc Tiêu Thời đến nhận thi thể của em trai, Phan Văn Thiệu bảo y đứng ngoài chờ cậu. Nhiệt độ thành phố này so với nhiệt độ thành phố của bọn họ thấp hơn, Phan Văn Thiệu cảm giác áo khoác mỏng mang của mình có chút chống đỡ không được gió lạnh ở đây.



Vì thế y lấy tạm áo khoác trong vali của hắn mặc cho đỡ rét.



Một lát sau, Tiêu Thời từ bên trong đi ra, hắn thấy Phan Văn Thiệu đứng chờ mình dưới mái hiên, y đang khoác cái áo màu xanh đậm của hắn, sắc mặc có vẻ vì lạnh mà trở nên tái nhợt.



Hắn đi đến bên y, hỏi: “Lạnh lắm à?”



Phan Văn Thiệu quay đầu lại không trả lời cậu, chỉ hỏi: “Thấy người chưa? Là em trai cậu à?”



Tiêu Thời gật đầu một cái, không nói những lời thừa thãi “Đúng là nó.”



Hai tay Phan Văn Thiệu đang khoanh trước ngực, lúc này lại đưa tay ra vỗ cánh tay hắn.



Tiêu Thời nói: “Không sao.”



Một lát sau, sau khi hoàn tất quá trình nghiệm thi, Cục Công An cấp cho bọn họ giấy chứng nhận tử vong.



Tiêu Thời định cầm giấy chứng nhận để làm luôn thủ tục hỏa táng, lại nghe người ta thông báo bây giờ đã quá muộn, phải ghi danh để ngày mai làm thủ tục hỏa táng.



Thấy nhân viên nhà xác nói như thế, Tiêu Thời quay đầu lại liếc mắt nhìn Phan Văn Thiệu, sau đó nói: “Đợi ngày mai đi.”
Uống thuốc xong y lại thở dài, phát hiện Tiêu Thời đang nhìn mình, khó khăn hỏi: “Đang nhìn gì thế?”



Tiêu Thời lấy điện thoại ra chụp ảnh y, sau đó đưa cho y nhìn.



Phan Văn Thiệu chỉ đưa mắt nhìn, nói: “Xóa ngay đi, đừng làm mất hình tượng của tôi.”



Tiêu Thời lại nói với y: “Tôi cảm thấy dễ nhìn.”



Phan Văn Thiệu khẽ khịt khịt mũi nói: “Chẳng phong tao gì cả.”



Tiêu Thời hỏi y: “Sao lại cần phải phong tao?”



Phan Văn Thiệu lườm hắn một cái, nói “Tôi thích thế, cậu quản được à?”



Ăn xong điểm tâm, bọn họ lại đến kho bảo quản lạnh.



Lúc tiến hành hỏa táng, Phan Văn Thiệu đứng bên ngoài ngây ngô đợi. Y không biết em trai hắn, cũng chưa từng gặp em hắn lúc sống, y cũng không muốn nhìn thi thể của một người xa lạ, bởi vì hình ảnh đó sẽ không làm người ta thoải mái.



Tiêu Thời dùng vải đen gói tro cốt lại, sau đó mua một cái bình nhỏ bỏ vào.



Phan Văn Thiệu không muốn tham dự, đi đến chỗ hành lý kiểm tra lại.



Đem hành lý gửi cho bộ phận chuyển đồ, sau khi lên máy bay, Phan Văn Thiệu nói với hắn: “Lúc về nhớ mua lá khuynh diệp tắm.”



Tiêu Thời trả lời: “Đó là em trai tôi, nhưng anh nên mua để tắm.”



Phan Văn Thiệu không nói gì, ánh mắt có chút suy tư, đại khái nghĩ xem mình nên đi mua lá khuynh diệp ở đâu.



Tiêu Thời ghé sát lỗ tai y: “Tôi giúp anh tắm?”



Phan Văn Thiệu liếc hắn không thèm trả lời.



Sau khi về, bọn họ đi thẳng đến nghĩa địa để hạ táng , sau đó Tiêu Thời lái xe đưa Phan Văn Thiệu đi mua ít lá khuynh diệp.



Lúc trở lại nhà Tiêu Thời, Tiêu Thời tìm nồi nấu lá khuynh diệp, sau đó đó đổ vào bồn nước để Phan Văn Thiệu ngâm mình.



Thật ra Phan Văn Thiệu chỉ muốn dội qua mà thôi.



Nhưng sau khi y bước vào bồn tắm, Tiêu Thời lại lấy cái ghế nhỏ đặt bên cạnh bồn tắm, ngồi xuống, vén tay áo lên, thật sự muốn giúp y tắm.



Phan Văn Thiệu nhắm mắt lại, cảm nhận sự thư thái khi ngâm mình trong nước nóng, để mặc cho Tiêu Thời xoa bóp trên lưng mình.



Khi Tiêu Thời chạm xuống phía dưới của y thì y cũng không phản kháng lại, y cùng Tiêu Thời suốt hai ngày nay, một chút bồi thường này y sẽ nhiệt tình hưởng thụ.