Bảo Bối Con Là Ai

Chương 76 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời duy trì loại quan hệ này, bọn họ vẫn chung đụng với nhau, nhưng không làm đến bước cuối cùng.



Bởi vì cảm mạo chưa khỏi, Phan Văn Thiệu ở lại nhà Tiêu Thời mấy ngày, cho đến khi khỏi hẳn mới về nhà. Mấy ngày nay y lười về nhà lấy quần áo nên mặc tạm quần áo của Tiêu Thời.



Trên đường đi có ghé qua chỗ Lăng Dịch một lần, nguyên nhân chính là trả tiền mua đất mộ cho Lăng Dịch.



Lăng Dịch nhìn thấy y hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao vậy?”



Phan Văn Thiệu không hiểu, “Cái gì sao vậy?”



Lăng Dịch nói: “Tôi nghĩ cậu bị đả kích nặng.”



Phan Văn Thiệu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, bây giờ y mặc quần áo của Tiêu Thời nên có chút không giống chính y.



Ngay sau đó, y lại nghe Lăng Dịch hỏi y: “Biết yêu rồi à?”



Phan Văn Thiệu đang ngồi chống tay lên má, lúc này không nhịn được ngồi thẳng dậy nói: “Vớ vẩn.”



Lăng Dịch cười cười, đưa điếu thuốc cho y.



Phan Văn Thiệu châm điếu thuốc xong thì lại nghe Lăng Dịch hỏi: “Cậu với Tiêu Thời thế nào rồi?”



“Vẫn vậy thôi” Phan Văn Thiệu hít một hơi, nhả khói, lại thở dài, nói “Hắn không chịu để tôi làm.”



Lăng Dịch nghe vậy có chút kinh ngạc: “Đã vậy cậu còn phí tâm tư trên người hắn?”



Phan Văn Thiệu cười nhạt “Ai bảo tôi nhìn trúng hắn?”



Lăng Dịch nói: “Hắn không chịu cho cậu làm, thì cậu để hắn làm đi.”



Phan Văn Thiệu lạnh mặt nhìn anh “Đùa nhau à.”



Lăng Dịch: “Tôi nghiêm túc.”



Phan Văn Thiệu hỏi anh: “Nếu Lăng Húc đòi ở phía trên, cậu có chịu không?”



Lăng Dịch nghe vậy, nghiêm túc nói: “Tôi chấp nhận.”



Phan Văn Thiệu không nghĩ anh lại trả lời dễ dàng đến thế, cổ họng tự nhiên thấy tắc nghẹn, một lúc sau mới nói: “Bớt khoác lác đi.”



Lăng Dịch nói với y: “Nếu em ấy có ý đó thì tôi phải vui mới đúng, nếu em ấy hoàn toàn không có hứng thú với tôi, thì tôi phải tỉnh lại trong giấc mơ bao nhiêu năm rồi.”



Phan Văn Thiệu khẽ búng tàn thuốc vào gạt tàn, ngước mắt nhìn Lăng Dịch “Vậy cậu ấy và cậu đã thảo luận vấn đề này chưa?”



Lăng Dịch khẽ mỉm cười “Không có, em ấy rất hài lòng hiện tại.”



Phan Văn Thiệu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh “Ý là Tiêu Thời đang bất mãn với kỹ thuật của tôi? Hắn thử còn chưa thử qua thì làm sao biết được?”
Ăn cơm xong y muốn đi ngay, nhưng chị y vẫn bắt y ở lại.



Chị gái và ba mẹ đang ở phòng khách tầng một, đang gói ghém lại những món quà cho những người thân.



Thấy Phan Văn Thiệu phải đi, Đảm Nhiên Duy gọi y lại “Có quà cho cậu.”



Đảm Nhiên Duy lấy ra một chai nước hoa dành cho nam từ trong va li.



Phan Văn Thiệu đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn: “Tôi không thích mùi nước hoa nam.”



Phan Văn Lệ đang thu xếp đồ đạc, nghe vậy, ngẩng đầu nhìn y, giọng nói có chút không vui, “Vậy em thích cái gì?”



Phan Văn Thiệu không muốn gây gổ cùng chị, cầm nước hoa trong tay, nói: “Gì cũng được, em đi trước đây.”



“Tiểu Thiệu” thấy y đi, Đảm Nhiên Duy đột nhiên gọi y lại.



Phan Văn Thiệu nhìn Đảm Nhiên Duy, mà đồng thời, Phan Văn Lệ cũng nhìn hắn.



Đảm Nhiên Duy cuối cùng không nói gì, chỉ nói: “Lái xe cẩn thận.”



Sau khi ra khỏi nhà, Phan Văn Thiệu còn nghe thấy cha y hừ lạnh một tiếng.



Y biết mình không được hoan nghênh trong cái nhà đó, lúc trước mẹ còn thường xuyên gọi điện kêu y về, nhưng chỉ cần về là y như rằng lại chọc ba tăng xông, bây giờ mẹ không dám gọi y về nữa.



Về phần Phan Văn Lệ, từ nhỏ đến lớn không thể nào thích y, nhất là sau sự kiện với Nhiên Duy, nhưng Phan Văn Lệ lại là người duy nhất luôn gọi y về, đại khái là do Phan Văn Lệ cho rằng bọn họ dù sao cũng là người một nhà, bất kể có thích hay không đều phải duy trì một gia đình đầy đủ.



Về nhà một chuyến thể nào tâm tình cũng sẽ tuột dốc, sau khi Phan Văn Thiệu rời khỏi nhà thì phóng xe thẳng đến quán rượu.



Y đến vào buổi chiều, mà buổi tối quán mới chính thức buôn bán.



Quán này một nửa là y làm chủ, chủ thứ hai cũng là bạn của y, nhiều năm nay hai người đều quan hệ rất tốt. Lúc y uống rượu, nữ chủ cũng đến bồi hắn, hỏi: “Sao lâu rồi không đến?”



Phan Văn Thiệu lười biếng dựa vào ghế salon, trong tay lắc lắc chai bia: “Thật lâu không có tới sao?”



Nữ chủ nói: “Cũng hơn nửa tháng rồi.”



Hơn nửa tháng, hình như là từ lúc y và Tiêu Thời bắt đầu lui tới. Thì ra mới nửa tháng, vậy mà y tưởng như hai người đã dây dưa nhiều năm rồi.



Nữ chủ uống cùng y mấy chén rồi lại đi ra ngoài, có một mỹ thiếu niên bước vào.



Thiếu niên biết Phan Văn Thiệu, hắn nhìn thấy Phan Văn Thiệu liền lộ ra nụ cười sáng lạn, “Phan thiếu, cuối cùng anh cũng chịu xuất hiện.”



Phan Văn Thiệu ngẩng đầu liếc hắn một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh “Tới đây.”



Thiếu niên lập tức đi tới bên cạnh Phan Văn Thiệu, tựa sát vào y.