Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 13 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


New York. Cô đã đi đến rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ dùng phương thức này để đến, ít nhất không phải là dùng cái loại phương tiện giao thông này.



Sáng sớm, trời vừa mới sáng, cái tên lạnh lùng, đáng ghét kia đã kéo cô rời khỏi chiếc giường ấm áp, thậm chí cô còn chưa tỉnh hẳn đã bị anh mang ra cửa chính.



_ Tôi còn chưa ăn sáng.



Cô giãy dụa, anh ngay cả còn không cho cô có cơ hội thay y phục.



_ Một ổ bánh mì không gọi là bữa sáng.



Anh không để ý kháng nghị của cô, kéo cô lên trực thăng.



_ Tôi chưa có đánh răng.



Cô tức giận nói.



_ Sau khi em đến New York có thể làm.



_ Tôi có thể đánh răng xong rồi tự ngồi xe đi.



_ Em có thể nhưng em không có quyền.



_ Tôi muốn đi toilet.



Cô không cam lòng nói tiếp



_ Tôi tin em có thể nhịn được.



Anh đưa tay ra hiệu phi công cất cánh. Cô trừng mắt nhìn anh.



_ Giày của tôi bị rớt.



Lam Tư liếc nhìn đôi chân trần của cô, sau đó đem tầm mắt nhìn lại gương mặt khiêu khích của cô. Anh biết rõ là chính cô cố ý làm rơi.



_ Mua cái khác là được.



Anh mặt không chút thay đổi nói, sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay. Cô cắn răng, tức giận nói.



_ Anh vội đi đầu thai hay sao?



_ Tôi có hội nghị phải dự.


_ Nhưng biển hiện của cô rất khá.



_ Ý cô là sao?



_ Tôi chưa bao giờ thấy ai dám bắt giám đốc cầm giày, tôi tin chắc giám đốc cũng chưa từng cầm qua.



Mạc Liên nhanh chóng đỏ mặt, trong lúc nhất thời có chút thích thú. Anna tâm tình hào hứng mở cửa phòng Lam Tư.



_ Đến rồi! Đây chính là sào huyệt của ác ma. Sau cửa kia là phòng ngủ, cô nếu mệt có thể đi vào nằm một chút, bên trong là phòng tắm. Cô có cần báo hay tạp chí không? Muốn loại gì tôi cũng có thể cho người mang đến.



_ Không cần.



Văn phòng của Lam Tư rất rộng, trang trí cũng rất đơn giản, không có đồ trang trí. Ngoại trừ góc phòng có một chậu cây tất cả đều phủ lên màu café đậm. Tuy rằng rất muốn vào giường nằm nghỉ nhưng Mạc Liên cố chống lại cơn buồn ngủc, ngồi xuống ghế của anh, xoay người đến mặt sau, nhìn khung cảnh của Manhattan.



Tháng sáu Newyork, màu trời xanh biếc. Xa xa ngoài mặt biển, một con thuyền ca-nô chậm rãi lướt qua tạo nên bọt sóng trắng biếc.



_ Liên?



_ Chuyện gì?



Cô xoay ghế trở về.



_ Tôi nghĩ có lẽ, cô trước khi thử giày đến phòng trang điểm chút đi!



Cô có chút mờ mịt nhìn Anna.



_ Cởi tất ra.



Anna dịu dàng nhắc nhở cô.



_ Ah! Đúng rồi!



Cô mới phát hiện chân mình rất dơ, vội vàng đỏ mặt đứng lên, hướng về phía phòng tắm. Nước ấm tràn qua chân mang theo sự sảng khoái. Nước mắt bỗng nhiên trào ra từ hốc mắt.



_ Chết tiệt.



Cô giận dữ lau nước mắt trên mặt, cảm thấy rất uể oải. Nói thực ra, cô không biết mình ở trong này làm gì, cũng không hiểu anh rốt cuộc là muốn thế nào. Từ xa kéo cô đến đây là để cô mất mặt sao? Không, cô tuyệt đối không thể như vậy liền nhận thua. Cô phải cứu lấy thí nghiệm nhiều năm qua cô đã vất vả, không thể để cho tên Cường Sâm kia làm hỏng.



Đàn ông đáng ghét, anh biết rõ, cô biết được anh nhất định đã biết rất rõ, Cường Sâm năm đó đã đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm, lại còn tìm đến hắn để tiếp tục nghiên cứu. Tức giận, cô gạt tắt vòi nước, đến bồn rửa tay, rửa mặt. Trong gương, cô gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt như người bị bệnh. Trong nháy mắt, cô biết nếu cô một mình đối phó anh nhất định sẽ thua, cô cần hỗ trợ, dựa vào một mình cô thì không thể được. Cô thở sâu, đi đến tìm Anna.



_ Anna cô có thể giúp tôi một chuyện không?