Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Chương 16 :
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Anh rùng mình, nhìn lên lầu nhưng trên lầu sớm bởi vì chuyện này mà chật ních người, căn bản không nhận ra ai đẩy cô. Trong lòng anh, cô vẫn run rẩy không ngừng, anh ôm chặt cô, lạnh giọng nói với Lộ Khắc.
_ Tra ra là ai.
Lộ khắc gật đầu.
_ Tôi sẽ sai thám tử điều tra.
Lam Tư ôm lấy Mạc Liên, xoay người đi ra khỏi cửa. Tuy rằng bảo vệ khách sạn đã chặn phóng viên lại nhưng không ngăn được máy ảnh nháy liên tục. Cô đem mặt chôn ở đầu vai anh cho đến khi lên xe. Lái xe nổ máy, xe rời khỏi cửa khách sạn vào đường lớn. Anh biết vẫn có những phóng viên đuổi theo nhưng cửa sổ thủy tinh màu đen sẽ không cho bọn họ có cơ hội chụp ảnh. Cô gắt gao cầm lấy áo khoác của anh, vẫn cuộn mình ở trong lòng anh lạnh run. Đáng chết, cô sợ hãi.
_ Không có việc gì.
Anh ôm lấy cô, lên lên làn môi cô, hôn lên trán cô, vỗ về lưng cô, thấp giọng trấn an.
_ Đừng sợ, không có việc gì.
Rất lâu sau, anh có thể cảm giác được run rẩy của cô từ từ bình ổn lại. Nhưng anh cũng càng thêm cảm nhận được sự mềm mại của cô, hơi thở của cô phun ở bên gáy anh, hương vị ngọt ngào trên người vây quanh anh.
Cô mặc váy dài hở lưng, gợi cảm lộ ra hơn phân nửa vai cô cùng chiếc lưng bóng loáng, lòng bàn tay anh lại vỗ về lưng trần của cô. Lúc đầu là vì an ủi nhưng dần dần thay đổi bản chất. Vành tai mềm mại của cô gần ngay trước mắt, anh cơ hồ chỉ cần hơi hơi quay đầu là có thể liếm hôn nó. Anh áp chế dục vọng của mình, nhưng không cách nào khống chế phản ứng sinh lý.
Buổi tối thứ bảy, New York nơi nơi đều kẹt xe. Ngoài cưa sổ xe, ánh sáng lấp lánh. Mấy ngày gần đây, cô dần dần khôi phục lại dáng vẻ, thoạt nhìn không còn ốm yếu, quầng thâm củng biến mất, trên mặt cũng bắt đầu hồng hào. Cô mỉm cười chống đỡ với người khác, chỉ có khi đối mặt anh, không phải mang mặt nạ cao ngạo mà là sự khiêu khích mà chống đỡ. Cô như con mèo nhỏ, mềm mại cho người khác vui còn với anh lại giơ ra nanh vuốt. Nhưng giờ phút, cô gái này gối đầu lên vai anh, mềm mại như thế, ấm áp, khiến người khác luyến tiếc không rời, anh nhịn không được cúi đầu, làn môi trượt qua vai non mềm của cô. Cô khẽ run lên, anh đang hôn lên gáy cô! Tim cô bắt đầu đập nhanh, hô hấp dồn dập, nhưng lại không thể đẩy anh ra. Lam Tư biết mình được voi đòi tiên nhưng không có cách nào bắt mình ngừng, anh đỡ sau gáy cô, ý bảo cô quay đầu, hôn lên làn môi nóng bỏng của cô. Cô có hơi ngại ngùng nhưng vẫn bị anh dụ dỗ, khẽ mở đôi môi cho anh tiến vào. Hương vị của cô, giống mật ong, mềm mại lại ngọt ngào. Tay anh dời từ thắt lưng cô xuống chiếc mông mềm mại, kéo cô gần sát mình, làm cho khuôn ngực mềm mại dán vào ngực anh. Cô đồng thời cảm nhận được lửa nóng của anh, chỉ còn cách thở hổn hển. Nhận thấy được cô muốn lùi lại, làm anh càng hôn sâu thêm, càng thêm trêu chọc, âu yếm, cọ xát nơi mẫn cảm trên người cô. Cô phát ra tiếng rên khe khẽ, hai tay gắt gao ôm lấy cổ anh, thân thể không tự chủ được càng thêm nghênh hướng anh. Anh hai tay ôm lấy mông cô, đè ép cô, cảm giác thật tuyệt vời.
Đúng lúc này, anh nhận biết được xe đã ngừng lại, anh biết cô cũng cảm giác được xe ngừng bởi vì cô đột nhiên toàn thân cứng ngắc. Sau đó, cô buông lỏng tay ra, bối rối nhảy xuống khỏi đùi anh, mặt đỏ tai hồng sửa sang lại quần áo hỗn độn.
Anh bình ổn lại hô hấp của mình, chờ cô ngẩng đầu đối mặt với anh. Nhưng cô sau khi sửa sang lại váy, nhanh chóng mở cửa xuống xe, từ đầu tới đuôi cũng chưa nhìn anh một cái, giống như anh chính là vũ nam cô gọi đền để tiêu tiền. (Di Di: Lam Tư suy nghĩ của anh thiệt là...=)))
Một cảm giác khó chịu đột nhiên dậy tới, anh sắc mặt xanh mét đuổi theo cô. Cô đang mang giày cao gót lại dám chạy. Peter sớm mở cửa chờ, Mạc Liên một tiếng cũng không chào, liền vọt đi vào, Lam Tư tức giận cũng chạy theo, giữ cô lại.
_ Em muốn chết sao?
Anh nổi trận lôi đình miệng mắng.
_ Mang giày cao gót còn dám chạy. Lúc nãy ở khách sạn chưa sợ sao?
_ Đó là do có người đẩy tôi.
Cô giãy dụa, trừng mắt nhìn anh kháng nghị.
_ Em không nên là xử nữ. Em nên quen bạn trai.
Ông trời, cô thật hy vọng anh biết khi nào nên ngậm cái miệng của anh lại. Nhưng anh chắc chắn sẽ không im, hơn nữa anh lại luôn cho rằng tất cả mọi người đều phải trả lời câu hỏi của anh. Biết anh sẽ không buông tha cho đề tài này. Cho nên cô thở dài, mở mắt ra, nhìn anh nói.
_ Anh ấy là đạo Thiên chúa, kiên trì muốn kết hôn mới có thể làm chuyện này. Tôi cho tới bây giờ không cơ hội cùng anh ấy đi vào lễ đường.
_ Em nên nói cho tôi biết!
_ Biết rồi thì có gì khác sao?
_ Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. (Di Di: hừ đàn ông mấy người lúc đó mà dịu dàng Di Di ta đây đi bằng đầu ="=! Đọc truyện riết hiểu mấy anh quá mà)
Cô nhìn thẳng anh.
_ Tôi không cần anh cẩn thận.
Vừa nói xong, cô liền rút một hơi bởi vì cảm giác được anh lại ở trong cơ thể cô cứng rắn lên. (Di Di: đấy! bik ngay mà =))
_ Anh nghĩ em nên cần!
Anh vỗ về của cô môi đỏ mọng, hai mắt mờ đục, giọng nói khàn khàn nói.
_ Tôi nghĩ đàn ông không thể lại có thể... nhanh như vậy (Di Di: = =!)
Cô đỏ mặt nói.
_ Chuyện này, không phải do tôi.
Tay anh nhanh chóng phủ đến yết hầu cô sau đó là xương quai xanh, lại đến vai, chậm rãi cởi đi áo của cô. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào người cô, khàn khàn mở miệng.
_ Nhưng bây giờ tôi muốn ngắm nhìn toàn bộ cơ thể em.
Lòng của cô lại run lên, chỉ có thể mềm mại mặc anh cởi đi quần áo của cô, nhìn anh chậm rãi cúi đầu, hôn khắp thân thể cô.
Đêm dần buông xuống, nhiệt tình như lửa, lửa giống như pháo hoa. Đêm hôm đó, cô đối với anh, đã nghiện.