Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Chương 15 :
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Năm ngày. Trong năm ngày ngắn ngủi, Mạc Liên không biết đã đi qua bao nhiêu cửa hàng. Anna, Carleen cùng Lysa, ba người thay nhau đi cùng cô mua biết bao là quần áo, trang sức. Trang sức Cartier, nước hoa Chanel, túi xách da cá sấu Hermes, bóp LV, giày Fendi, cô không hề nương tay. Tất cả bộ sưu tập xuân hạ thu đông cô đều mua đủ. (Di Di: = =! Giàu thế???)
_ Này! Này! Cái này không cần!
Cô không hề biết đã đi qua bao nhiêu cửa hàng, câu nói này đã lặp lại bao nhiêu lần. Cô chưa bao giờ biết đi dạo phố lại vất vả như thế. Mỗi khi cô đưa ra thẻ tín dụng màu đen của Lam Tư ra, chủ tiệm lập tức đãi cô như hoàng thân quốc thích. Nhưng cho dù là khách VIP mà mỗi ngày đều đi dạo, mặc thử vô số quần áo, trang sức, thật đúng là làm cho cô có chút ăn không tiêu.
Vì thế, đến ngày thứ ba, đã có chủ tiệm tự đem trang sức đến cửa cho cô lựa chọn. Trong năm ngày, cô mua đầy quần áo, trang sức, luôn cả một chiếc xe hơi màu đỏ. Có ai nghe qua xe thể thao là xài sang, cố tình xài hết tiền của anh là được. Cô vốn là cố ý điên cuồng mua sắm, ai biết thẻ tín dụng của anh, giống như là không có hạn hết. Kết quả thẻ tín dụng còn chưa sạch cô đã mệt muốn chết.
_ Chết tiệt! Đáng giận! Cái tên đáng ghét dư tiền kia!
Được rồi, là cô ngu ngốc, ai bảo cô dùng con người trị giá mấy trăm ngàn của cô đi đánh giá với con người hàng tỉ của anh. Sau khi phát hiện mình đang làm những chuyện hết sức ngu xuẩn, cô liền dừng ngay việc mua sắm điên cuồng của mình. Nhưng tin tức vợ của Lam Tư- Bart tiêu tiền như nước đã lan khắp các báo. Vì thế, cô nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của bọn chó săn, tuy rằng cô hết sức tránh né nhưng anh lại kiên trì muốn cô ra ngoài xã giao. Cho nên hình ảnh cô trong hai tuần ngắn ngủi đã tràn lan khắp báo New York. Thấy vẻ mặt tìu tụy của mình trên báo, cô hoảng sợ không thôi. Bắt đầu từ ngày đó, cô ngoan ngoãn ăn uống, nghỉ ngơi bình thường. Trừ khi có chuyện ra ngoài vào sáng sớm, cô mỗi ngày đều ăn đủ ba bữa. Ngoan ngoãn mỗi ngày đến phòng ăn, ăn cùng Lam Tư. Anh chưa từng vì chuyện tiêu tiền mà nói một câu, cũng không có ý kiến về chuyện cô lên báo, anh chỉ dùng vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nhắc nhở cô. Buổi tối hôm nay, nhất định phải tham gia buổi tiệc xã giao.
Mỗi buổi sáng, trên bàn có đầy báo chí, hơn nữa trên trang nhất luôn luôn là những tấm ảnh cô trong trạng thái ngu ngốc nhất do bọn chó săn chụp. Anh là cố ý, cô biết. Cô luôn giả vờ không nhìn thấy nhưng thực sự đối với đống rác này tức giận không thôi.
Từ ngày chim sẻ biến phượng hoàng, đến nhà khoa học nghèo túng được gả vào hào môn, các phóng viên đều thổi phồng lên. Chưa từng viết ra lời hay đối với cô, bọn họ luôn phỏng đoán tình tiết rồi thêm vào. Trong đó quá đáng nhất là một người tên là Lynda · Winston. Cô không biết cô cùng người này có thù oán gì nhau mà vị Linda kia cứ châm mũi vào công kích cô. Không chỉ nói cô là lời nguyền Phương Đông của Bart gia, còn nói cô là vợ của cái máy kiếm tiền, là sai lầm lớn nhất của Lam Tư- Bart, thậm chí phê bình cô gầy tựa như con khô mực. Cô tức giận đến nỗi chỉ muốn đến tòa soạn làm một trận ra trò nhưng cô biết có làm thế cũng như không. Cho nên cô đến câu lạc bộ thể hình, đến thẩm mỹ viện làm spa, nhờ Carleen trang điểm cho cô, nhờ Lysa làm stylist, nhờ Anna cùng Peter giúp cô về phép tắc của xã hội thượng lưu. Một ngày rồi lại một ngày, cô nhất định khiến mình tỏa sáng.
Dần dần, cô càng ngày càng có tự tin cùng Lam Tư đi tham dự tiệc xã giao. Tay chân cũng thôi thừa thãi không biết làm gì. Một tháng sau, dưới sự chỉ dẫn của Peter, cô hoàn thành xuất sắc vai vợ của Lam Tư- Bart. Thời điểm nên thân thiết phải biết ăn nói, người khác vô lễ với cô, cô cũng biết cách phản ứng lại. Cô học theo cách kiềm chế cảm xúc của Lam Tư, cũng học theo vẻ mặt mỉm cười cao ngạo của anh, cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm, càng học được vẻ mặt lạnh lùng như được đeo mặt nạ của anh. (Di Di: Lam Tư của em khủng khiếp thế sao? = =!)
Điều này quả nhiên hữu hiệu, mọi người đều không dám khinh thường cô. Nhưng đối với phóng viên thì không thể.
_ Anh không thể nghĩ cách sao?
Xe đến trước cửa khách sạn, Mạc Liên nhìn thấy đám phóng viên chực chờ sẵn, cô siết chặt hai tay, rốt cục nhịn không được mở miệng nói với Lam Tư.
_ Không phải là tôi khiến cho mọi người chú ý.
Anh đưa ra bộ mặt không liên quan.
_ Em hiện tại như món đồ chơi mới nhất, chờ bọn họ chơi chán, sẽ buông tha cho em.
Sớm nên biết mình không nên chờ mong điều gì từ anh, cô dừng một chút, lại vẫn là nhịn không được tức giận nói.
_ Khiến mọi người chú ý có lẽ là tôi nhưng bảo tôi đi mua này nọ là anh, muốn tôi tham gia yến tiệc cũng là anh.
_ Triển lãm trang sức Cartier lần này ở Newyork có tài trợ của Bart gia chúng ta.
Anh mở cửa, xuống xe, sau đó vươn tay đón lấy cô. Cô không cam lòng đưa tay cho anh, đã thấy anh cố ý sờ vào chiếc vòng trên tay cô, khóe miệng khẽ nhếch nói.
_ Huống chi, tôi tin em chưa đầy một tháng chắc hẳn đã trở thành khách quý của Cartier, hẳn là rất thích thú khi xem thêm nhiều món mới.
_ Anky, đúng rồi! Cô thích gì cứ nói. Trăm ngàn này không đáng giá. Lam Tư cái gì không nhiều chứ tiền thì có dư.
Mạc Liên cười nói nhìn Anky xong, lại quay đầu nhìn Lam Tư, mỉm cười trách.
_ Anh đi chơi sao có thể để cho Anky đây trả tiền. Nếu truyền ra ngoài, em đây cũng sẽ cảm thấy rất mất mặt.
Sau đó, lại quay về nhìn Anky
_ Nhìn đến thích! Dù cho mắc đến đâu cũng phải bắt Lam Tư trả tiền. Thật có lỗi, tôi thấy không thoải mái. Cô với anh ấy cứ từ từ mà xem.
Cô lập tức xoay người đi rồi đi ra ngoài. Anh nhanh như chớp bắt lấy cô.
_ Em đi đâu?
_ Đi đâu không phải chuyện của anh.
Trên mặt anh vẫn lộ vẻ mỉm cười, trong mắt lại lóe lửa giận, cô gái kia thậm chí còn ôm chặt cánh tay anh., Tiếp theo sau, cô không chút suy nghĩ, dùng gót giày đạp chân anh. Anh đến nỗi buông tay, cô thừa cơ xoay người bỏ chạy, quay đầu lại nhìn đến Hawke đang cười, cô vừa xấu hổ trừng anh liếc mắt một cái, sau đó lao ra ngoài.
Cô có thể nghe được phía sau có tiếng bước chân, tuy rằng cô không tin anh sẽ không để ý mặt mũi, vẫn nhịn không được quay đầu xác nhận, đã thấy anh sắc mặt xanh mét đuổi theo. Cô sợ tới mức một đường xuyên qua mọi người, chạy xuống hướng cầu thang. Ai ngờ mới đến đến thang lầu, còn bước xuống, đột nhiên cảm giác được có người từ sau đẩy cô. Cô nháy mắt mất đi cân bằng. Nhanh chóng té xuống cầu thang. Lam Tư thật vất vả mới thát khỏi cô người mẫu người Pháp, đuổi theo ra đến cầu thang, liền thấy cô thiếu chút nữa ngã đền gãy cổ. Thiếu chút nữa, vì Lộ Khắc kịp thời chụp cô lại.
Anh bị cô dọa sợ đến mức giảm ba năm tuổi thọ, anh quả thực không thể tin được cô mang giày cao thế còn dám chạy. Cô gái này chẳng lẽ không có đầu sao? Anh tức giận đến muốn bắt cô lại, sau đó giáo huấn cô một chút. Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt không còn chút máu của cô, chỉ còn biết vội vàng mang cô từ tay Lộ Khắc ôm vào lòng.. Cô không phản kháng, sắc mặt tái nhợt chui vào lòng anh run run.
_ Sao lại thế này?
Anh ngẩng đầu hỏi Lộ Khắc. Lộ Khắc nhíu mày.
_ Không biết, tôi đang muốn lên lầu, liền thấy cô đột nhiên mất đi cân bằng.
_ Có người...
Cô mỏng manh mở miệng, anh không có nghe rõ ràng.
_ Cái gì?
Cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ, môi đỏ mọng run run nói.
_ Có người đẩy tôi.