Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 24 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


_ Tên ngu ngốc biến đi! **** ***, ngươi có nghe không? Ta bảo ngươi cút ra ngoài!



Tiếng phẫn nộ rít gào lại từ trong phòng truyền ra. Mạc Liên bước nhanh qua, chỉ nhìn thấy trong cửa một người đàn ông tóc vàng, người anh to lớn như một quyển sách khổng lồ bình tĩnh nói.



_ Tôi sẽ sai đầu bếp đưa lên một phần nữa!



_ Ta sẽ ném nó đi hết!



Lam Tư gào thét uy hiếp.



_ Tên ngu ngốc, ra khỏi đây!



_ Không! Anh không được ném!



Nghe một câu như thế, hai người đàn ông đều cứng đờ. Adam xoay người lại, nhìn Mạc Liên nghiêm mặt đi vào, cô nhìn người đàn ông bị bóng tối che khuất đang ngồi trên giường lạnh giọng uy hiếp.



_ Anh nếu còn ném đồ ăn, đừng mơ có người đến dọn dẹp. Tôi cam đoan anh ở đây sẽ được nhìn thấy chúng nó hư thối rồi sinh dòi.



Người đàn ông trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái bị mẹ trách mắng. Mạc Liên không nhìn anh lâu, quay đầu anh chàng mãnh nam tóc vàng, mỉm cười.



_ Hi, chào Adam!



_ Chào!



_ Thật vui khi gặp lại anh.



_ Tôi cũng vậy.



_ Đường Lâm đâu? Cô có khỏe không? Tôi nghe Bạch Vân nói cô ấy đang mang thai.



_ Rất tốt nhưng gần đây cô ấy ít khi ngủ. Ngủ một lát lại thức giấc.



_ Tôi ở đây vài ngày rồi sẽ đến thăm cô ấy.



_ Cô ấy sẽ rất vui.



_ Đúng rồi, phiền anh lấy cho tôi một phần ăn sáng nữa được không?



_ Đương nhiên.



Adam gật đầu, chưa vội rời đi, liếc mắt nhìn anh Hai trên giường bỗng dưng im lặng không nói gì. Mạc Liên biết anh lo lắng cho Lam Tư sẽ động thủ với cô, chỉ nói.



_ Adam, chẳng phải hiện tại anh cần ra ngoài sao?



Adam đem tầm mắt về phía người cô. Lúc này đây, anh rõ trên mặt cô sự kiên quyết.



_ Anh yên tâm. Tôi thấy tất cả những thứ vũ khí ngây thơ đã bị anh ấy ném hết rồi.
_ Anh hẳn là đang thấy rất hổ thẹn.



Adam dựng lại cái bàn tròn nhỏ, lấy đến bên giường, đem khay thức ăn đặt lên. Lam Tư căm giận bất bình trừng mắt nhìn anh, giọng căm hận nói.



_ Người kêu cô ấy đến đây mới cảm thấy hổ thẹn. Cô ấy với tôi li hôn rồi.



_ Bạch Vân nói không phải thế!



Adam đem hai tay cắm ở trong túi tiền, nhìn anh Hai từ nhỏ đến lớn bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng cố ý ức hiếp mình.



_ Trước đây tôi luôn muốn được giống anh. Cái gì cũng đều đã làm, cái gì cũng đều biết, cái gì cũng không sợ. Lúc nào cũng vậy, mọi sự chú ý của cha đều là về phía anh.. Nhưng sau này, tôi lại cảm thấy mình may mắn, tôi không phải là người mà mọi người trông đợi. Nhưng tôi vẫn sùng bái anh như cũ, bởi vì anh chưa bao giờ khi dễ người nhỏ yếu hơn mình, luôn luôn cố lấy được những gì mình muốn.



Lam Tư căng thẳng, không thể mở miệng. Adam thản nhiên mở miệng.



_ Tôi hi vọng anh sẽ thấy áy náy bởi vì vết thương trên trán cô nhất định sẽ để lại sẹo.



Nói xong, anh liền xoay người đi ra ngoài. Để lại vẻ mặt uất ức của Lam Tư, trừng mắt nhìn bóng dáng em trai, anh tức giận lại muốn ném đi đồ ăn nhưng chợt lại nhìn thấy khung cửa sổ bị anh làm hư. Khung cửa sổ bị gãy, còn dính chút máu đỏ tươi, thoạt nhìn có vẻ ghê người. Hình ảnh cô đập đầu vào cửa sổ hiện lên khiến anh nghẹt thở. Kia trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng mình muốn giết cô.



_ Chết tiệt!



Anh mím môi nhắm mắt, phẫn nộ của cô nhanh chóng rõ ràng hiện lên, khiến anh vừa tức giận vừa đau lòng. Lúc nhìn thấy cô trước cửa, anh còn tưởng là mình còn nằm mơ chưa tỉnh. Cô vẫn luôn ở trong giấc mơ của anh. Giấc mơ ngọt ngào mà tàn khốc.



_ Nhưng cô là thật.



_ Là thật.



Anh thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng trên người cô.



_ Ông trời......



Anh thống khổ nhắm mắt lại, hít thật sâu mùi hương quen thuộc kia. Anh muốn cô. Anh nhớ cô. Anh làm sao có thể nhớ người mà anh không thể gặp nhất. Anh hận không thể điều khiển hai chân, anh hận gương mặt xấu xí của mình, anh càng hận mình không thể bước xuống giường ôm cô vào lòng. Anh sợ hãi sẽ nhìn thấy ánh mắt thương hại của cô. Ánh mắt đó anh thể chịu được.



_ Nhưng cô không nhìn anh như thế.



Âm thanh nơi sâu nhất trong lòng đột nhiên vang lên. Lúc nãy cô đến gần. Gần như thế làm sao có thể không phát hiện vết phỏng nơi mặt anh. Quá mờ nên cô không thấy rõ sao? Cô nhìn rồi, cô cũng không có hét, không có tế xỉu cũng không giật mình sợ hãi bỏ đi. Có lẽ cô đang tức giận không để ý đến. Hay là cô không ngại.



_ Quá mờ nên cô không thấy rõ sao?



Câu này lòng anh vừa nói lúc nãy. Anh nắm chặt tay, chèn ép khát vọng kia, nghiêm khắc đem tia hi vọng kia dập tắt hoàn toàn. Lam Tư · Bart, đừng choáng váng, cho dù cô không ngại gương mặt không trọn của mày, mày cũng vẫn là một tên tàn phế không thể xuống giường.



_ Nhưng cô nói cô sẽ giúp anh làm vật lí trị liệu.



_ Không!



Anh thống khổ mở mắt ra, gầm nhẹ ra tiếng. Anh tuyệt không để cho cô thấy bộ dạng bất lực của anh, anh tuyệt đối không thể mất thể diện trước mặt cô. Anh muốn đuổi đi cô, anh sẽ đuổi đi cô, cho dù cô hận anh cũng được. Nhìn bữa sáng trên bàn, anh vươn tay, dùng sức vung lên, làm cho nó lại đổ hết xuống đất.