Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 25 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Ngoài cửa sổ, mưa tuyết vẫn rơi đều. Gió thổi làm tấm rèm ngoài cửa sổ đong đưa. Adam cùng Mạc Liên đi vào phòng liền thấy cái bàn nằm lộn trên đất cùng bữa sáng văng tứ tung. Cô tức giận trừng mắt nhìn tên đáng ghét đang ngồi trên giường, anh cũng trừng mắt im lặng nhìn cô.



_ Tôi nói rồi nếu anh còn dám ném đồ ăn. Tôi sẽ để cho nó hư thối mà sinh giòi ở đây.



_ Cô sẽ không làm như vậy.



Anh lạnh lùng nói.



_ Tôi đương nhiên có thể.



Mạc Liên cười lạnh nói.



_ Nếu anh muốn biến nơi đây thành phòng của quỹ, tôi đảm bảo nhất định cho anh toại nguyện.



Cô còn chưa nói xong phía sau truyền đến một giọng lạnh lẽo.



_ Ở đây có chuyện gì?



Thấy Lam Tư trong mắt hiện lên một tia đắc ý, cô rất nhanh biết người đến là ai. Mạc Liên thở sâu, xoay người đối mặt với chủ nhân của biệt thự, bà nội của Lam Tư- chân chính công tước phu nhân của Ace. Bà so với tưởng tượng của cô trẻ hơn nhiều, tuy rằng tóc bà đã bạc nhưng lưng vẫn thẳng. Nếp nhăn trên mặt không nhiều, nhìn không có vẻ gì là bà đã gần tám mươi tuổi. Bà cũng có một ánh mắt lạnh lùng giống Lam Tư.



_ Cô là ai?



_ Mạc Liên.



Cô bình tĩnh trả lời.



_ Vợ của Lam Tư.



Công tước phu nhân chau mày nhăn mặt.



_ Ta nghĩ cô cùng Lam Tư đã li hôn rồi.



_ Họ vẫn chưa.



Adam mở miệng giải thích.



_ Là Akina hiểu lầm thôi.



_ Hiểu lầm?



Công tước phu nhân nhìn về phía Lam Tư.



_ Đây là vợ cháu?



_ Con đã muốn cùng cô li hôn.



Anh lạnh lùng nghiêm mặt nói.



_ Nhưng thủ tục, giấy tờ vẫn chưa kí, mặc kệ anh mất hứng, tôi vẫn là vợ của anh.



Công tước phu nhân nhíu mày, quay đầu nhìn kĩ cô gái phương Đông kia, đã thấy cô không sợ hãi mình, mở miệng nói.



_ Nếu tôi vẫn là vợ của anh ấy, hi vọng bà không ngại cho tôi chuyển về đây.



_ Cái gì?



Công tước phu nhân cùng Lam Tư cùng lắp bắp kinh hãi, trăm miệng một lời trừng mắt nhìn cô. Mạc Liên chỉ nhìn công tước phu nhân.



_ Lúc kết hôn, tôi đã cùng anh tuyên thệ. Nếu anh bị bệnh dĩ nhiên người làm vợ như tôi phải có trách nhiệm chăm sóc.



_ Cô đừng có mơ!



Lam Tư tức giận quát.



_ Cho dù anh ấy rất tùy hứng, ngu xuẩn...



Cô không để ý tới anh tiếp tục lớn giọng.



_ Đây là phòng của tôi.



Anh tiếp tục gầm rú.



_ Giống như đứa trẻ mới lên ba không biết suy nghĩ...



Cô bình tĩnh nhìn công tước phu nhân, rất nhanh mà kiên định nói.



_ Người đàn bà điên này!



_ Nhưng tôi không thể để anh ấy tiếp tục sống ở cái nơi âm u này...
Cô không có buông tay, tiếp tục cầm chân anh nhấc lên sau đó lại chậm rãi kéo thẳng.



_ Chúng ta phải thử duỗi thân nó, nếu không các khớp của anh sẽ càng ngày càng cứng ngắc, cơ bắp cũng sẽ tiếp tục co rút đi.



Anh đau đến cắn chặt khớp hàm, căn bản không thể mở miệng mắng, chỉ có thể theo thả lỏng của cô mà thở phì phò.



_ Tôi biết anh rất đau. Cô gắng một chút.



Nhìn anh nhắm chặt mắt, mồ hôi rơi trên trán Mạc Liên không khỏi đau lòng nhưng quyết tâm lại cử động chân phải của anh. Cô dường như có thể nghe được răng nanh của anh chạm vào nhau.



_ Tôi và bác sĩ của anh đã liên lạc qua, ông nói lần cuối cùng làm kiểm tra cho anh tất cả đều rất tốt. Chính là bởi vì hôn mê không thể làm vật lí trị liệu cho nên khiến các khớp cứng ngắt cùng với cơ bắp co rút lại. Tuy rằng mất nhiều thời gian nhưng chỉ cần anh quyết tâm làm vật lí trị liệu nhất định sẽ không còn đau nữa.



_ Dừng tay!



Mặt anh trắng bệch như tuyết cô dường như còn có thể thấy cả người anh run run.



_ Tôi không thể.



Cô lại kéo thẳng chân anh. Anh phẫn nộ mở mắt, lại nhìn đôi mắt đầy quyết tâm chưa từng thấy bao giờ của cô.



_ Anh phải nhẫn nại, cố gắng.



_ Cô đúng là người phụ nữ độc ác...



Anh phẫn hận thốt ra.



_ Cám ơn lời khen của anh.



Cô ngọt ngào cười, lại cử động chân anh. Anh hô hấp cứng lại, giọt mồ hôi từ giữa trán chảy xuống khuôn mặt. Anh đau đến nói không ra lời, mới cảm thấy cô rốt cục cũng buông đùi phải anh ra. Lam Tư còn tưởng rằng cực khổ rốt cục chấm dứt, còn chưa kịp thở liền phát hiện cô bắt đầu tra tấn chân trái anh. Anh nhắm mắt lại, không ngừng ở trong lòng mắng cô, bởi vì đau đến không thể nói ra lời. Thật vất vả cô rốt cục cũng khiến chân anh củ động hai lần mới vừa lòng ngừng tay. Nhưng anh vốn đã không còn sức để mắng người. Bàn tay cô lại đặt lên đùi, anh sợ tới mức mở mắt. Nhưng cô chính là lấy khăn lau đi mồ hôi của anh, bàn tay tiếp tục xoa bóp nhè nhẹ. Anh dưới sự xoa bóp thuần thục của cô thở nhẹ một lần nữa nhắm mắt lại, cô cầm một cái lại một cái khăn mặt nóng thay anh chườm lên hai chân. Sau đó mềm nhẹ thay anh lau đi mồ hôi trên mặt cùng thân thể.



Có người đi đến, là Adam. Anh có thể nghe được cô cùng Adam nhẹ giọng nói chuyện, mí mắt lại không thể nhướng lên.



_ Anh ấy có khỏe không?



_ Đang ngủ.



_ Cô nên đi ngủ một lát đi. Bạch Vân nói cô cũng mới đáp máy bay sáng nay.



_ Không cần, trên máy bay tôi đã ngủ rồi. Phòng bên sửa xong chưa?



_ Chưa nhiều lắm! Đã thay thảm mới, cửa cùng cửa sổ chắc đến chiều mới có người đến sửa.



_ Phiền cậu đem giúp quần áo của tôi qua đây! Lấy giúp tôi một dao cạo râu.



_ Tôi không nghĩ anh sẽ thích ý này.



_ Tôi thích.



Adam thấp giọng bật cười.



_ Cầu thượng đế phù hộ cô.



_ Tôi cần dao cạo râu không phải thượng đế.



_ Tôi sẽ lấy cho cô.



_ Cám ơn.



Adam rời đi, cô một lần nữa thay khăn nóng trên hai chân anh. Sau đó, anh cảm giác được bên trái nệm hãm xuống. Anh nguyên tưởng rằng cô là muốn đánh thức anh nhưng giống như trong giấc mơ, một bàn tay bé nhỏ đặt lên gương mặt anh. Anh ngừng hô hấp, hoàn toàn không dám nhúc nhích. Tay cô chỉ mềm nhẹ, chậm rãi lướt qua gương mặt khôn trọn vẹn vì vết phỏng của anh, sau đó theo cổ anh, đi vào bờ ngực trong áo. Một giọt chất lỏng rơi xuống cơ thể anh, xua tan đi vết thương của anh. Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, cô nhanh như chớp rút tay về.



_ Vào đi!



_ Phu nhân, bác sĩ đã đến. Ông ấy nói có hẹn với cô.



_ Ông đang ở đâu?



_ Phòng khách.



_ Nhắn với ông ấy chờ tôi năm phút, tôi sẽ xuống.



_ Vâng!



Cô rất nhanh lấy khăn trên đùi anh một lần nữa thấm qua nước nóng rồi đặt lại trên đùi. Sau đó mới xoay người rời đi.



Cửa nhẹ nhàng đóng lại. Căn phòng trở lại yêu tĩnh. Lam Tư mở mắt, đưa tay vỗ về giọt nước mắt kia. Nó là thật, anh không thể không thừa nhận. Cô khóc. Anh biết cô đã khóc. Cô dũng cảm đem lập luận sắc sảo, tàn khốc, lạnh lùng học được từ anh từng chút lấy ra đối phó anh khiến anh thiếu chút nữa quên mất cô không phải người như thế. Cổ họng co rút nhanh, anh lại nhắm mắt lại, hi vọng tình cảm cô dành cho anh nửa năm trước là thật, hi vọng anh chưa từng bắt cô bỏ đi. Nhưng, bây giờ... Ngoại trừ thân thể tàn phế này, anh còn có thể cho cô cái gì? Cô tựa như một giấc mơ. Ngọt ngào mà tàn khốc. Là thứ anh trăm lần, vạn lần mong muốn có được, có được...



Lam Tư- Bart, em rất ư là không thích cái sự tự ti của anh nhá! Mặt anh bị phỏng thì sao? Chân anh không thể cử động dễ dàng thì sao? Anh vẫn là một Lam Tư- tổng tài tài hoa của Bart gia, là công tước cao ngạo của Ace, là người chị Mạc Liên yêu thương hết lòng dù chị không nói cho anh biết. Không được tiệp tục như thế nữa đấy! Cản cáo anh lần một!