Bảo Bối

Chương 59 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Đứng ở một chỗ đầu ngõ nhỏ nhìn nhìn, Lam Vô Nguyệt áp chế mũ sa: “Nhị ca, theo sát , lát nữa sau khi đi vào ngươi không cần nói.”



“Ân!”



Một tay nắm chặt kiếm, Lam Vô Nguyệt bước đi ra ngoài, Diệp Địch gắt gao đi theo phía sau, cúi thấp đầu, trong lòng ôm Tiểu Bảo bị khóa ở thảm. Hôm nay là đầu năm mới thứ tư, trên đường thường thường sẽ vang lên tiếng pháo, các chủ quán cũng đều đóng chặt cửa điếm, ở nhà qua năm mới. Đi đến cửa một nhà khách sạn, Lam Vô Nguyệt gõ gõ cửa. Rất nhanh, cửa mở.



“Khách quan nghỉ chân hay là ở trọ?”



“Ở trọ, muốn một gian thượng phòng, im lặng chút .”



“Khách quan bên trong thỉnh.”



Theo tiểu nhị lên một gian thượng phòng ở góc lầu ba, Lam Vô Nguyệt nhìn bên trong khách sạn vài lần. Lãnh lãnh thanh thanh (im ắng vắng vẻ), không có người nào, y âm thầm thả tâm. Vào phòng, y nói: “Đưa chút thức ăn lên, cho một thùng nước ấm. Có cháo không?”



“Có cháo hoa, cháo ngũ cốc, cháo đậu, khách quan muốn uống cái gì?”



“Cháo ngũ cốc.”



“Khách quan chờ, lập tức đưa tới.”



Điếm tiểu nhị đi ra ngoài, Diệp Địch lập tức hỏi: “Vô Nguyệt, nơi này an toàn không?”



Lam Vô Nguyệt đi đến bên cửa sổ mở ra một cái khe, quan sát tình huống bên ngoài một lát mới nói: “Chúng ta trước tiên ở nơi này nghỉ chân, Tiểu Bảo đã chịu không nổi . Chờ Tiểu Bảo bớt sốt chúng ta bước đi.”



“Hảo, ta đem Tiểu Bảo phóng tới trên giường đi.”



Diệp Địch ôm Tiểu Bảo vào phòng trong.



Sau khi rời đi Kiến Trữ trấn, Tiểu Bảo liền bắt đầu sốt cao. Lúc trước cậu vẫn cứng rắn chống đỡ , sau đến rơi xuống nước lại bị phong hàn, hơn nữa sau khi nhìn thấy Mỹ nhân ca ca liền kích động cùng tự trách, ba ngày qua cậu vẫn mơ màng trầm trầm, sốt cao không lùi, lại bởi vì chạy đi trối chết mà không đúng lúc trị liệu, bệnh càng thêm bệnh.



Ngẫu nhiên lúc thanh tỉnh, Tiểu Bảo liền năn nỉ các ca ca bỏ lại mình, không cần mang cậu theo mà bị liên lụy. Mỗi lần cậu khóc năn nỉ, Lam Vô Nguyệt liền điểm huyệt ngủ của cậu, không cho cậu khóc hỏng thân mình. Bọn họ dù nói cái gì cũng sẽ không bỏ lại Tiểu Bảo .



Rất nhanh, điếm tiểu nhị bưng tới thức ăn, trà nóng nước ấm cũng đưa lên . Diệp Địch uy Tiểu Bảo đang trong hôn mê uống lên chút canh thịt, chính hắn lại không có tâm tư ăn cơm.



“Cốc cốc cốc ”



“Ai?!”



“Là ta, lão Chu.”



Lam Vô Nguyệt lập tức mở cửa ra, lão Chu gầy đại ca lách vào, Lam Vô Nguyệt lại rất nhanh đóng cửa. Trên tay lão Chu đại ca xách mấy bao dược, còn cầm một cái oa dược (nồi nấu thuốc) mới, hắn đi bốc thuốc cho Tiểu Bảo.



“Lam huynh đệ, đại phu nói dược này phải liên tục uống, ta mua cái dược oa, trên đường cũng có thể nấu dược cho Tiểu Bảo.”



“Vẫn làChuđại ca nghĩ chu toàn.”



Lam Vô Nguyệt tiếp nhận dược nói: “Ta đi nấu dược cho Tiểu Bảo.”



Chu đại ca ngăn lại y: “Ở trong phòng nấu đi, vẫn là cẩn thận chút thỏa đáng.”


A… Tiểu Bảo đã hiểu. Nhưng là ra ngoài đoán trước của Lam Vô Nguyệt, Tiểu Bảo thế nhưng nở nụ cười, lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, nhuyễn nhu nói: “Song tu.”



Diệp Địch ngẩng đầu lên, Lam Vô Nguyệt trợn to mắt.



Tiểu Bảo hướng Hảo ca ca lắc đầu: “Hảo ca ca, không có, thực xin lỗi. Là song tu, song tu, chữa bệnh.”



“Tiểu Bảo ( cục cưng )?”



Tiểu Bảo ngọt ngào cười , nguyên lai cậu còn có một việc có thể giúp các ca ca ni.



“Sư phó nói, ta có, dưỡng công, có thể trị, bệnh.” Tiểu Bảo khuynh thân cọ cọ gương mặt bị đánh hồng của Hảo ca ca, “Không đánh, không đánh.”



“Cục cưng?” Diệp Địch da đầu run lên, trong lòng tràn ngập hy vọng, hắn không có làm lỗi với cục cưng? Hắn không phải cầm thú?



Mà Tiểu Bảo hạ thêm một câu trực tiếp kinh rớt cằm Lam Vô Nguyệt.”Quỷ ca ca, cũng song tu. Sư phó nói, Quỷ ca ca, có thể tập, võ.”



“Tiểu Bảo? !”



“Cục cưng?”



Lam Vô Nguyệt là khiếp sợ, Diệp Địch là khó hiểu.



Tiểu Bảo đơn thuần nghĩ rằng cùng hai vị ca ca làm chuyện song tu là vì chữa bệnh, vui sướng nói cho các ca ca: “Sư phó nói, song tu, chữa bệnh, có dưỡng công.”



Mắt Lam Vô Nguyệt trừng đến cực hạn, Diệp Địch sau nửa ngày hồ đồ cũng chậm rãi há to miệng. Sau một lúc lâu Lam Vô Nguyệt đều không có ra tiếng, chờ đến khi y có thể ra tiếng, y không nhịn được hôn lên mắt Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, ngươi là bảo bối hàng thật giá thật, sau này không được nói chính mình là sao chổi.”



“Cục cưng…” Diệp Địch thấu qua, “Là thật ?”



“Ân!”



“Thật sự thật sự không trách Hảo ca ca?”



“Ân!”



“Thật sự thật sự nguyện ý cùng Hảo ca ca song tu?” (sao ta lại cảm thấy đây mới là câu trọng điểm?)



“Ân!”



“Cục cưng!”



“Nhị ca, ngươi đừng xằng bậy! Tiểu Bảo hiện tại chịu không nổi ép buộc.”



“Ô… Cục cưng, hảo cục cưng…”



Oa ở trong lòng hai vị ca ca, mắt Tiểu Bảo rốt cuộc không mở ra được . Cậu quả thật là bảo bối không phải sao chổi sao?



Ngửa đầu nhìn đỉnh giường, Lam Vô Nguyệt không biết chính mình nên nói cái gì. Đây là nguyên nhân đại ca có thể đứng lên sao? Nguyên lai đại ca đã cùng Tiểu Bảo “Song tu” qua. Lập tức nghĩ đến nhị ca cũng cùng Tiểu Bảo song tu , Lam Vô Nguyệt có chút đau đầu, việc này là đúng hay sai ni? Hơn nữa sư phó nếu biết nhất định sẽ giận dữ đi.



>>Hết