Bảo Bối

Chương 60 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Không cần lại vất vả giấu diếm thân thế của mình với các ca ca, hơn nữa các ca ca còn càng thương cậu, Tiểu Bảo hạnh phúc nghĩ. Chỉ là thân thể cậu cũng không bởi vì chút hạnh phúc này mà có chuyển biến tốt, nếu trong cơ thể Tiểu Bảo không có dưỡng công thì lúc cậu chịu hình có thể cũng đã chết. Bởi vì có dưỡng công, Tiểu Bảo tiếp tục chống đỡ, nhưng cũng chỉ là tiếp tục chống đỡ. Tiểu Bảo không có tập võ, không hiểu như thế nào lợi dụng dưỡng công đến mau chóng khôi phục. Sau khi khóc lớn một hồi, Tiểu Bảo sốt cao liên tục không lùi, môi đều cháy đến khô nứt . Ba ngày này, Diệp Địch vẫn ôm Tiểu Bảo. Trời rất lạnh, phòng trong tuy nói có lô hỏa, nhưng vẫn là lạnh, Diệp Địch liền dùng thân thể của chính mình làm ấm Tiểu Bảo.



“Nhị ca, Tiểu Bảo thế nào ?”



Hai má dán lên đầu Tiểu Bảo, lo lắng trong mắt Diệp Địch vơi đi một chút: “Không còn nóng như vậy.”



Lam Vô Nguyệt đi đến bên giường, sờ sờ cái trán Tiểu Bảo, quả thật so với ngày hôm qua thấp chút. Dựa theo tình huống trước mắt của Tiểu Bảo mà nói, phải tĩnh dưỡng, chính là nơi này rất không an toàn .



Diệp Địch nhìn ra do dự trong mắt Lam Vô Nguyệt, hỏi: “Có phải người của Tước trang tìm đến đây hay không?”



Lam Vô Nguyệt lắc đầu nói: “Không phải, bất quá bên ngoài hơn mấy con chim, tiểu Bối luôn luôn kêu, ta cùngChuđại ca lo lắng là điểu Tước trang. Nhị ca, nơi này chỉ sợ cũng không an toàn , chúng ta rời đi.”



“Nhưng cục cưng còn bệnh .” Diệp Địch cúi đầu, Tiểu Bảo đang mê man . Trong đầu hiện lên một ý niệm, Diệp Địch ngẩng đầu nói: “Vô Nguyệt, có thể giúp ta mua chút thảo dược hay không?”



“Nhị ca?” Lam Vô Nguyệt lập tức nghĩ tới cái gì.



“Ta công phu không tốt, người xấu đến đây chỉ biết vướng chân ngươi, ta không làm độc, liền làm chút mê dược, phòng thân.” Vẫn chưa hoàn toàn từ trong ý niệm “Chính mình hạ độc hại chết người nhà” thoát ra, Diệp Địch vừa nói đến “Độc” liền nhịn không được phát run. Nhưng vì cục cưng cùng Vô Nguyệt, hắn phải làm chút gì đó.



Lam Vô Nguyệt thản nhiên nở nụ cười: “Nhị ca, ta chờ những lời này của ngươi thật lâu .”



Diệp Địch vừa nghe, ngại ngùng nhếch miệng, cường điệu: “Ta không làm độc, chỉ làm mê dược.”



“Vậy là đủ rồi.”



Diệp Địch nói vài loại thảo dược, còn có mỗi loại thảo dược mua bao nhiêu, Lam Vô Nguyệt đầu óc tốt, nhất nhất ghi tạc trong lòng. Thảo dược này không thể mua ở một dược hiệu, y lưu Chu đại ca canh giữ ở khách sạn, tự mình đi bốc thuốc.



Mang theo khuôn mặt được trời ban tặng, Lam Vô Nguyệt thực dễ dàng đưa tới người khác chú ý, cho nên lúc xuất môn y vẫn sẽ mang mũ sa trên đỉnh đầu để che khuất mặt. Ra khách sạn, đầu tiên ngửa đầu nhìn nhìn thiên không, không có phát hiện ưng. Lam Vô Nguyệt nhìn điểu trên cây phụ cận vài lần, đem vành mũ kéo xuống, bước nhanh hướng đến ngã tư đường. Điểu của Tước trang cùng điểu bình thường không có gì khác biệt, rất khó nhận ra, cho nên hiện tại vừa thấy đến điểu, Lam Vô Nguyệt liền phá lệ cẩn thận.



Hôm nay là ngày thứ bảy, cửa hàng trên ngã tư đường đều khai trương , sạp bán các loại đồ cũng bày ra, hấp dẫn không ít người nghỉ chân. Đám hài tử cầm tiền mừng tuổi ở trước sạp bán thức ăn vặt chạy tới chạy lui, trên ngã tư đường náo nhiệt cực kỳ. Lam Vô Nguyệt vẫn là thân trường sam hôi sắc (màu xám), mang mũ sa ở giữa một đám người thân vận đồ mới cũng không bắt mắt. Thực thuận lợi mua được dược thảo, còn kém hai vị dược liền xong , Lam Vô Nguyệt chưa quên cẩn thận xem xét bốn phía. Không có cái gì khác thường, y hướng đến một gian dược phô cuối cùng.



Một con ưng không tiếng động dừng ở trên đại thụ nơi ngã tư, Lam Vô Nguyệt vừa vặn tiến vào gian dược phô. Cái cây kia cách gian dược phô kia còn rất xa, nhãn ưng lại chuẩn xác bắt giữ đến tung tích Lam Vô Nguyệt. Nó cúi đầu kêu vài tiếng, năm sáu con điểu từ bên cạnh nó bay qua, rất nhanh liền dừng ở trên nóc nhà gian dược phô. Một lát sau, trong mấy ngõ nhỏ hai bên ngã tư đường trào ra rất nhiều người, rất nhanh hướng tới gian dược phô kia.



Dược phô rất ít người, Lam Vô Nguyệt rất nhanh mua xong dược. Thanh toán bạc mang gói dược vừa muốn đi, thân thể y bởi vì nguy hiểm tới gần mà mạnh mẽ buộc chặt, hướng ra phía ngoài nhìn lại, ngay sau đó ánh mắt mở to.



“Bính!”



Một cước đá bay một người vừa hướng đến y vọt tới, Lam Vô Nguyệt xoay người nhảy lên đại đao đang huy đến, tiếp theo lại hai chân đá văng ra hai người, y lao ra dược phô.



“Bắt lấy y!”



“Đừng cho y chạy!”



Lam Vô Nguyệt chỉ có một bàn tay đem bao dược tùy tay để trên một cái sạp, rút ra kiếm. Trên ngã tư đường lập tức lâm vào hỗn loạn. Lúc này người đến cũng không phải chỉ là hơn mười hai mươi tên, Lam Vô Nguyệt rất nhanh liền bị tầng tầng vây lên. Kiếm trong tay không biết đâm xuyên qua bao nhiêu người, trong lòng Lam Vô Nguyệt khiếp sợ thực lực Tước trang, thế nhưng có thể phái ra nhiều người như thế.



“Hung tặc! Ngươi giết Diệp chưởng môn của Côn Sơn phái, ngay cả hai vị phu nhân của minh chủ cũng không buông tha, ta hôm nay nhất định phải bắt ác tặc ngươi!”



Trong hỗn chiến, có người gào to một tiếng như thế, Lam Vô Nguyệt động tác tạm dừng. Chật vật né tránh một kiếm, đau đớn trên cánh tay bừng tỉnh y. Vẫy lui một đám người vừa tiến lên, y hô to: “Cái gì Diệp chưởng môn! Cái gì phu nhân?! Các ngươi tìm lầm người!”


Tiểu Bảo muốn cười, nhưng trong ánh mắt lại trào ra lệ.



Lam Vô Nguyệt nhịn không được hỏi: “Tiểu Bảo, nương ngươi đâu?”



Nước mắt Tiểu Bảo càng nhiều : “Đi, … Nương, đi rồi…”



Chung quanh im ắng , ngay cả côn trùng kêu vang đều không có một tiếng.



“Nương… Không cần… Ta, …”



“Tiểu Bảo.”



Ba người ở đây, tâm đều xoắn lên.



Lam Vô Nguyệt ngoan tâm hỏi tiếp: “Lâm Thịnh Chi, đối với ngươi tốt không?”



Tiểu Bảo cắn cắn miệng, không có trả lời.



Vậy là không tốt . Lam Vô Nguyệt chiếm được đáp án.



“Ta, ngốc, mặt cũng, đen… Chân là, tàn phế … Cho, ” Tiểu Bảo kêu không ra từ “Cha” này, “Cho, trong nhà… mất mặt…”



“Cục cưng!” Diệp Địch dùng sức lau đi nước mắt Tiểu Bảo, “Cục cưng không mất mặt, cục cưng tốt nhất! Tốt nhất!”



Lam Vô Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, khó trách bọn hắn chưa bao giờ gặp qua Tiểu Bảo, nguyên lai Lâm Thịnh Chi quả nhiên là ghét bỏ Tiểu Bảo. Hừ! Hắn không xứng làm cha Tiểu Bảo!Chuđại ca nghe được cũng rất khinh thường, Lâm Thịnh Chi vẫn là võ lâm minh chủ ni, hắn phi!



“Tiểu Bảo, ngươi cùng Lâm Thịnh Chi không hề có quan hệ, ngươi là đệ đệ của các ca ca, là bảo bối.”



“Chi chi chi.”



Tiểu Bối thực tự giác. (= v =b)



“Ha.” Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, ôn nhu hôn hôn Tiểu Bảo, “Xem, tiểu Bối đều thừa nhận ngươi là bảo bối .”



“Mỹ nhân, ca ca…”



Cố gắng ngửi thấy hương vị trên người ca ca, Tiểu Bảo toàn bộ trân quý ở trong lòng, để sau này lấy ra hồi tưởng hạnh phúc.



…………………….



Sau khi Diệp Địch phối xong dược, ba người liền vội vàng lên ngựa rời đi. Tiểu Bảo cùng tiểu Bối cũng không ngủ , Diệp Địch ôm Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lại đem tiểu Bối hộ trong người. Con ngựa ly khai cánh rừng, một con ưng ngủ gật ở trên cây rất xa bỗng mở to mắt, theo qua.



Xem xong tín Tước điểu mang về, Phan Linh Tước hạ lệnh: “Dùng hết mọi biện pháp bám trụ Lam Vô Nguyệt cho ta. Kiến Trữ trấn xuất hiện không ít kẻ lạ, ta dám khẳng định Lam Vô Nguyệt là muốn về Kiến Trữ trấn, nói cho Lâm Thịnh Chi, ta cùng với hắn hai mặt giáp công Lam Vô Nguyệt, nhất định phải bắt sống y.”



“Vâng!”



>>Hết