Bảo Bối

Chương 61 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


“Giao ra Nhiếp gia đao!”



” Báo thù vì Diệp trưởng lão cùng minh chủ!”



“Nhiếp gia một nhà chết thảm trên tay Lâm Thịnh Chi, các ngươi sao không vì Nhiếp gia báo thù? !”



“Ác đồ! Ngươi đừng tưởng lại nói xấu Lâm minh chủ, ngươi giết ba vị phu nhân của minh chủ, còn giết nhi tử minh chủ, ngươi mới là ác đồ chân chính! Nhiếp gia một nhà đều là bị Diệp Địch độc chết , ta thấy ngươi nhất định chính là đồng bọn của Diệp Địch!”



“Các ngươi là đám hỗn đản chẳng phân biệt được thị phi!”



Hung hăng đâm thủng ngực một người, Lam Vô Nguyệt chỉ cảm thấy ngực có đoàn hỏa đang thiêu. Nhiếp gia một nhà chết thảm, những người này không cần nghĩ cũng biết là muốn Nhiếp gia đao. Cha nương! Nếu các ngươi bên dưới có biết, chẳng phải thất vọng đau khổ? !



“Các ngươi nói là ta giết, vậy đó là ta giết, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng chạy!”



Đây là giang hồ đạo nghĩa theo như lời cha sao? Đây là nhân nghĩa chi sĩ theo như lời cha sao? Tất cả đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết!



“Lam huynh đệ, tốc chiến tốc thắng, không cần bị bọn họ bám trụ!”



“Bọn họ còn không xứng ta tiêu phí công phu!”



Bên tai tràn ngập tiếng đao kiếm, tiếng hô đau còn có các loại mắng chửi, Tiểu Bảo gắt gao cắn miệng, nước mắt rơi. Nhị nương, tam nương cùng tứ nương đều đã chết? Cậu không tin, cậu không tin Mỹ nhân ca ca sẽ giết Nhị nương, tam nương cùng tứ nương, cũng không tin Mỹ nhân ca ca sẽ giết đệ đệ. Tuy rằng đệ đệ không thích cậu, nhưng đó là đệ đệ của cậu. Nương nói qua muốn cậu thương yêu đệ đệ. Nhị nương… Cậu không muốn tin tưởng Nhị nương đã chết, ngày hôm qua Nhị nương còn giống như cho cậu bạc, còn ôm lấy cậu.



Chung quanh im lặng xuống, Tiểu Bảo cảm giác được Hảo ca ca đang ôm mình cử động , sau đó cậu nghe được thanh âm Mỹ nhân ca ca: “Nhị ca, đi thôi.”



“Vô Nguyệt, chuyện là thế nào?”



“Không biết. Ta hận Lâm Thịnh Chi, nhưng tuyệt sẽ không giết thê nhi của hắn. Lâm Thịnh Chi tâm ngoan thủ lạt, thực có thể là hắn giá họa ta. Đám ngu xuẩn này căn bản không nghĩ ta cũng sẽ không có thuật phân thân, sao có khả năng một bên chạy trối chết, một bên còn có thể chạy đến ngoài mấy ngàn dặm đi giết người. Bọn họ thầm muốn Nhiếp gia đao, ta nói cái gì bọn họ đều sẽ không tin.”



“Vô Nguyệt, ngươi bị thương.”



“Tiểu thương. Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta phải tìm một chỗ ẩn thân. Con chim kia, một ngày nào đó ta phải bắt nó nướng.”



“Ân! Ta và ngươi cùng nhau nướng.”



“A, đi thôi.”



Tiểu Bảo khóa ở trong thảm nở nụ cười, quả nhiên, quả nhiên không phải Mỹ nhân ca ca làm. Mỹ nhân ca ca đều có thể bất kể cậu là nhi tử của Diêm La vương, thương cậu như vậy, càng không thể giết Nhị nương các nàng.



Có người rớt ra thảm, vẻ mặt đau lòng lau đi nước mắt cậu: “Cục cưng, không sợ.”



Tiểu Bảo lắc đầu: “Không sợ.” Cho dù sẽ chết, cậu cũng không sợ.




“Hảo, ca ca…”



Tiểu Bảo thực sợ hãi, sợ các ca ca bị thương.



“Không sợ, không sợ.” Lại hôn hôn Tiểu Bảo, kéo thảm, Diệp Địch rời khỏi tảng đá, hô to hướng tới bọn người Côn Sơn phái đang vây công Lam Vô Nguyệt cùng Chu đại ca: “Ta không có hạ độc! Không có hạ độc! Là Lâm Thịnh Chi! Là Lâm Thịnh Chi! Không được làm bị thương huynh đệ ta! Không được làm bị thương huynh đệ ta!”



“Chuđại ca!”



Một kiếm chặt bỏ đầu một người đang đối phó nhị ca, Lam Vô Nguyệt quay đầu hô to.Chuđại ca đá văng ra một người, một tay sờ vào trong lòng, phất lên bột phấn trắng.



“A a a, độc! Là độc!”



“Diệp Địch! Giết Diệp Địch! Hắn có độc!”



“Các ngươi đều đi tìm chết đi!”



Lam Vô Nguyệt liều mạng , nội công mà A Mao cho y bị điều động đến cực hạn, một chút cũng không thèm quan tâm chính mình có thể chịu được hay không. Những người này, đều đáng chết!



Trong ác chiến liên tục, lại một đám người xuất hiện ở trong rừng, kẻ cầm đầu nhìn thấy phía trước đám người chém giết cùng một chỗ liền đánh cái thủ thế, đám thủ hạ đang muốn tiến lên chợt ngừng lại.



Xuống ngựa, Lâm Thịnh Chi nhìn phía trước, qua một lát nói: “Lam Vô Nguyệt công phu tăng lên không ít, làm cho người của Côn Sơn phái trước tiêu hao nhuệ khí của y đi. Phan Linh Tước đến đâu rồi ?”



“Hồi lão gia, Phan trang chủ cũng sắp đến .”



“Gã cũng sắp?”



Lâm Thịnh Chi nhíu nhíu mày: “Vậy không dễ làm . Thôi, người của Côn Sơn phái cũng không thể lưu.” Nói xong, hắn bán ra bước chân.



Trên bầu trời, con ưng kia giương giọng kêu vài tiếng sau đó lao xuống. Một vị nam tử cưỡi trên con ngựa cao to, thân trường sam quất sắc vươn cánh tay, chỉ chốc lát sau, một con lam ưng dừng ở trên cánh tay gã.



“Ngọc nhi, Nguyệt của ta đâu?”



Lam ưng kêu một tiếng, triển khai cánh bay ra ngoài.



“Nga? Lâm Thịnh Chi cũng đến? Thế nhưng so với ta còn nhanh hơn.” Phan Linh Tước mị hí mắt, vỗ vỗ ngựa, “Nhanh chút, cũng đừng để hắn làm bị thương Vô Nguyệt của ta.”



Con ngựa rất nhanh chạy về phía trước, Phan Linh Tước phát ra cười nhẹ, Vô Nguyệt, chúng ta cuối cùng cũng gặp mặt.



>>Hết