[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 52 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
“Hoa Phi Phi cùng thượng thư đại nhân xảy ra chuyện tình gì, có phải hay không cùng Tiểu Thiên Thiên có liên quan?” Tiểu Tứ Tử vừa hỏi, vừa cúi đầu nhìn bảo bối trong lòng.
Tiêu Lương đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt bảo bảo, nói, “Khó nói a, trên người bảo bối, tựa hồ không hề thiếu bí mật đâu.”
Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tiểu mông bảo bối một chút, “Đều là ngươi bổn bổn nha, nếu có thể nói chuyện, có thể nói cho chúng ta chân tướng sự việc rồi.”
Tiểu bảo bảo chớp mắt mấy cái nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn bàn tay đôi đô nhỏ bé, túm lấy tóc Tiểu Tứ Tử, lôi lôi kéo kéo.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử đau quá, giơ tay nhéo nhéo mặt bảo bối, “Tiểu hài tử hư nha, dám đánh lén ta!”
“Đúng rồi, Tiểu Tứ Tử.” Mục Phương hỏi, “Các ngươi hôm nay muốn đi Vô Lượng quan sao?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, nói, “Lại là buổi chiều rồi, Vô Lượng quan phải đi buổi sáng mới đến nơi, hôm nay không còn kịp rồi.”
Tiêu Lương gật gật đầu, “Ngày mai khởi hành sớm vậy.”
“Mục Phương, ngươi không phải là buổi chiều có kế hoạch gì chứ?” Long Thiên Lý tò mò hỏi.
Mục Phương gật đầu, “Ta chuẩn bị đi tìm Hoa Phi Phi.”
“Ngươi có manh mối?” Tiểu Tứ Tử hiếu kì, “Hoa Phi Phi nhất định ở Huy Châu phủ sao?”
“Này ta cũng không dám khẳng định, nếu hắn ở Huy Châu phủ, như vậy sẽ đi đến địa phương kia tị nạn.”
“Địa phương nào?” Mọi người tò mò.
“Tiểu quan quán.” Mục Phương cười.
Tiêu Lương nhíu mày, Long Thiên Lý lắc đầu, Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn trái nhìn phải, hỏi, “Tiểu quan quán? Chính là địa phương bán hoa lần trước các ngươi nói sao?”
Mọi người xấu hổ, ăn canh.
Tiểu Tứ Tử suy nghĩ thật lâu sau, lại gần nhỏ giọng hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, này bán hoa, bán là cái gì hoa nha?”
Tiêu Lương ho khan một tiếng, nâng tay, nhẹ nhàng mà vươn qua, lặng lẽ nhéo mông Tiểu Tứ Tử một cái.
“Nha……” Tiểu Tứ Tử giật mình, đưa tay xoa mông, tựa hồ là hiểu được ý tứ của Tiêu Lương, lại gần hỏi, “Cái kia, là cúc hoa nha?”
Tiêu Lương dở khóc dở cười, kéo Tiểu Tứ Tử, “Thạch Đầu là cái, lo lắng cúc hoa làm cái gì?” Vừa nói, vừa ôm hắn ngồi xong, vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Đi thôi, Thạch Đầu.”
Thạch Đầu lửng thửng mà đưa Tiểu Tứ Tử ra ngoài, ở cửa gặp Long Thiên Lý và Mục Phương, mọi người ra khỏi nha môn, hướng tiểu quan quán của Huy Châu phủ mà đi. Mới đi được vài bước, chợt nghe phía sau có người hô to một tiếng, “Tiểu Tứ Tử!”
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, mọi người cũng sửng sốt. Nghe thấy tiếng gọi này mà trong bụng Tiểu Tứ Tử run rẩy một phen, là tiếng của phụ thân, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên, liền thấy Công Tôn và Triệu Phổ đang đứng một chỗ cách bọn họ không xa.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử mừng rỡ từ lưng Thạch Đầu nhảy xuống, chạy vội qua, ôm cổ Công Tôn.
Công Tôn cúi đầu ôm Tiểu Tứ Tử, hai tay giữ chặt mặt hắn mà hung hăng hôn hai cái, “Tiểu Tứ Tử, nhớ chết ta!”
Tiểu Tứ Tử cũng vui vẻ hẳn lên, ôm Công Tôn dị thường thân thiết, “Phụ thân, ta cũng rất nhớ ngươi nha!”
“Sư phụ, tiên sinh.” Tiêu Lương cũng mang Thạch Đầu cùng mọi người lại đây, Long Thiên Lý cùng Mục Phương cao thấp đánh giá Triệu Phổ một chút, cũng đều kinh hãi, vội vàng hành lễ, Triệu Phổ đối bọn họ khoát tay, cười nói, “Không cần đa lễ, bỏ qua đi!”
“Phụ thân, các ngươi như thế nào đến đây nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn.
“Nga, chúng ta nghĩ muốn đến xem Hoàng Sơn, vừa đến Huy Châu phủ liền nhìn thấy các ngươi!” Công Tôn thuận miệng nói bừa.
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ a cọ, “Ta vừa rồi còn nhắc đến phụ thân a.”
Công Tôn trong lòng thật thỏa mãn, lúc này, Thạch Đầu cũng đi lên cọ cọ bên người Công Tôn, Tiểu Tứ Tử cúi đầu, lại ngẩng mặt, khó hiểu hỏi, “Phụ thân nha, ngươi như thế nào lại mặc áo trắng với quần đen a?”
Công Tôn sửng sôt, cúi đầu…… Xấu hổ, bởi vì lúc nãy sốt ruột nên lấy sai quần……
“Áo này, cùng với cái quần kia……” Tiểu Tứ Tử còn đang suy nghĩ, Công Tôn đã vội vã vỗ mông Tiểu Tứ Tử một cái, hỏi, “Các ngươi muốn đi nơi nào nha? Phụ thân đi cùng với các ngươi? Có phải hay không lại có vụ án?”
“Nga, đúng a!” Tiểu Tứ Tử thành công bị dời đi sự chú ý, giữ chặt tay Công Tôn, nói, “Phụ thân, chúng ta muốn đi một nơi gọi là tiểu quan quán, nghe nói là nơi bán cúc hoa a!”
“Thật không.” Công Tôn cười khẩy ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, nghiến răng nghiến lợi hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu quan quán địa phương thần kì như vậy a, là ai muốn dẫn ngươi đi nha?”
Tiểu Tứ Tử không nhìn ra Công Tôn có cái gì không đúng, liền nói, “Là Tiểu Lương Tử bọn họ nha, chúng ta muốn đi bắt đạo tặc ngay tại trong đó.”
“Đúng vậy……” Công Tôn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tiêu Lương.
Tiêu Lương liền cảm thấy một đạo khí lạnh thổi qua, trong lòng hô to — không xong rồi!