[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 51 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Chờ mọi người trở lại nha môn, trời cũng đã gần sáng, Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế đá trong viện, một chút buồn ngủ cũng không có, ôm Tiểu Thiên Thiên ngẩng đầu ngắm sao trời. Tiêu Lương đi vào nhà bếp lấy chút thức ăn khuya cho Thạch Đầu, sau đó đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, lấy ra một tiểu thực hạp(hộp thức ăn) mở ra, hỏi, “Cẩn nhi, có đói bụng không? Ăn chút điểm tâm đi.”



“Ân.”



Tiểu Tứ Tử cầm một cái bánh bao nhân đậu hình con thỏ con lên, nhét vào miệng cắn một miếng to, vẫn là ngẩng mặt, hai chân đá lên đá xuống. “Làm sao vậy?”



Tiêu Lương ôm Tiểu Tứ Tử lại đây, để cho hắn ngồi trên đùi mình, hỏi. “Ân.”



Tiểu Tứ Tử miệng ăn bánh bao, ngưỡng mặt tựa vào vai Tiêu Lương, mở to mắt, lại nhìn sao trời, “Tiểu Lương Tử a, ngươi nói, Tô An vì cái gì không tìm Vương Hổ hỏi một câu, liền động thủ thương tổn Vương Nhất Miêu?”



Tiêu Lương đưa tay lau đi vệt đường phấn ngay khóe miệng Tiểu Tứ Tử, nghĩ nghĩ, nói, “Không biết…… Đại khái là vì cừu hận cùng không cam lòng nên mới có ý nghĩ như vậy đi.”



“Ân.”



Tiểu Tứ Tử hai chân lại quơ quơ, nói, “Vì cái gì mọi người đều đem bất hạnh của mình đổ lỗi cho người khác?”



Tiêu Lương nở nụ cười, ôm Tiểu Tứ Tử quơ quơ, nói, “Hắn nếu không oán hận người khác, kia không phải càng bị dồn nén hơn sao?”



“Như thế sao.”



Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Hy vọng về sau bọn họ sẽ sống hảo hảo.”



“Tiểu Tứ Tử.”



Tiêu Lương nhẹ nhàng nói, “Có đôi khi hy vọng là một chuyện, mà sự thật lại là chuyện khác, để đạt được sẽ có một chút khó khăn…… Bất quá, ta cũng tin tưởng, bọn họ về sau sẽ sống hảo.”



Tiểu Tứ Tử nghe xong, quay đầu hỏi Tiêu Lương, “Cái kia, Tiểu Lương Tử nha, nếu về sau, chúng ta gặp khúc mắc, ngươi có thể hay không biến mất? Hay vẫn là luôn đối xử tốt với ta như vậy?”



Tiêu Lương cười, bóp nhẹ quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Ân, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều đối tốt với ngươi, vĩnh viễn cũng không biến mất.”



“Ân.”



Tiểu Tứ Tử vươn ngón út, cùng Tiêu Lương ngoéo tay, “Chúng ta đây ngoéo tay, về sau, ta cũng không biến mất, chúng ta cứ như vậy tốt lắm tốt lắm!”



Tiêu Lương gật đầu, cùng Tiểu Tứ Tử ngoéo tay, Tiểu Tứ Tử cao hứng, mặt tiến lại gần, ở trên mặt Tiêu Lương “bẹp”



một ngụm, “Tiểu Lương Tử, Tiểu Lương Tử, ta không buồn ngủ, chúng ta ngồi lại một lát có được không?”




Mục Phương nói, “Đó là chuyện của hai năm trước, kì thực lúc ấy Hoa Phi Phi ở trên giang hồ một chút danh khí đều không có, bất quá thượng thư đột nhiên báo quan, nói Hoa Phi Phi kia là một tên hái hoa tặc, khi dễ công tử từ vinh nhà hắn, cho nên hoàng thượng mới để thần bộ sở hữu kim bài, ở các nơi truy bắt hắn, mà giá trị con người Hoa Phi Phi cũng tăng vọt, trở thành thập đại trọng phạm.”



“Nguyên lai là cái dạng này a.”



Tiểu Tứ Tử gật gật đầu. Phía bên ngoài cửa sổ, Công Tôn vừa ăn canh vừa nghe lén liếc nhìn Triệu Phổ một cái, đều có chút giật mình. “Việc này ngươi có nghe nói qua chưa?”



Công Tôn hỏi Triệu Phổ. Triệu Phổ nhíu mày lắc lắc đầu, nói, “Theo lý mà nói là không có khả năng a…… Nếu thực sự chuyện lạ, Hứa Diệu sẽ không ngu xuẩn tới mức đem chuyện này thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người con hắn bị hái hoa tặc thải đi?”



Công Tôn gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”



Triệu Phổ gắp một viên thịt nhét vào miệng Công Tôn, “Thân ái, ăn nhiều một chút.”



Trong lòng nói tối hôm qua nghe Công Tôn nói một phen, tâm Triệu Phổ đều tan nát, liền thề phải đối xử tốt với hắn gấp bội, làm cho hắn mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Bên cạnh đó, nếu đã quyết định sẽ đi mật thám một khoảng thời gian, vậy nên để cho Công Tôn ăn nhiều một chút, đem thân hắn dưỡng hảo! Công Tôn nhai nhai viên thịt, hai người tiếp tục nghe lén. “Không hợp tình lý.”



Long Nhất Phương cũng lắc đầu, “Loại chuyện nhục nhã gia môn như vậy, thượng thư đại nhân như thế nào lại công bố với thiên hạ, cho dù muốn truy bắt Hoa Phi Phi, tùy tiện tìm một lí do nào đó không phải được sao?”



“Đúng vậy.”



Long Thiên Lý gật đầu. “Mặt khác, còn có một mệnh lệnh kì quái.”



Mục Phương nói tiếp, “Thượng thư đại nhân có lệnh, Hoa Phi Phi này phải bắt sống, khi bắt được, phải điểm á huyệt của hắn, phế bỏ võ công, mang về thượng thư phủ, đại nhân muốn đích thân thẩm vấn!”



(á huyệt: điểm huyệt này rồi thì sẽ không nói được nữa) Mọi người sau khi nghe xong, hai mặt nhìn nhau, mệnh lệnh này thực sự kì quái a. “Vì cái gì nha?”



Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Bắt lấy hái hoa tặc để làm chi muốn phế võ công hắn, còn điểm á huyệt của hắn a?”



“Xem ra thượng thư không muốn để Hoa Phi Phi nói ra điều gì.”



Tiêu Lương sờ sờ cằm, nhìn Mục Phương, “Ngươi không phải cũng thấy điều khả nghi?”



Mục Phương gật gật đầu, “Chúng ta mấy thần bộ cũng hợp nhau lại thương lượng một chút, đều cảm thấy việc này rất khả nghi, hơn nữa lúc trên đường tìm Hoa Phi Phi, thường xuyên có một người lai lịch không rõ, thần thần bí bí, ngầm phục kích hắn, cái này càng thêm kì quái.”



“Xem ra, Hoa Phi Phi này là biết được chuyện hệ trọng của lão.”



Tiêu Lương lạnh lùng cười, “Đợi khi tìm được hắn rồi, phải hỏi cho ra mới được a.”