[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 81 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Đường Diệu Đình lúc này chính là nếm đủ mùi đau khổ, Đường lão phu nhân đánh một trận là đánh cho hắn gần như nửa năm không cách nào xuống giường được. Mặt khác, dược của Tiểu Tứ Tử hạ cho hắn như muốn lấy mạng già của hắn, một cái *** tặc bất cử, còn có gì để tổn thất hơn thế? Hắn dứt khoát rời khỏi Đường môn, chạy đến tiểu sơn trang phía nam vùng Thục Trung, đóng cửa dưỡng bệnh không tiếp khách.



“Đường Diệu Đình đi rồi, hiện tại liền còn lại Đường Diệu Sơn, Đường Diệu Khuê cùng Đường Diệu An.” Tiêu Lương đối mọi người nói, “Theo ta thấy, phỏng chừng trước tiên muốn xuống tay từ Đường Diệu An.



“Ân.” Mục Phương gật gật đầu, “Nhưng trái lại cứu Đường Diệu Sơn một cái mạng.”



“Tiểu Lương tử”, Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, hỏi, “Có thể hay không tra ra, Đường Diệu Sơn đem Long Nhãn giấu ở chổ nào rồi không?”



“Chúng ta cùng Mãng Lạc mấy ngày nay ngày đêm đều theo dõi Đường Diệu Sơn.” Thanh Ảnh thở dài, “Bất quá tên kia một chút động tĩnh cũng không có. Hắn thoạt nhìn thâm tàng bất lộ, Long Nhãn phỏng chừng bị hắn giấu ở một địa phương bí mật, chúng ta cũng không dám tùy tiện lẻn vào điều tra, chỉ sợ đả thảo kinh xà.”



“Như vậy không phải biện pháp nha.” Tiểu Tứ Tử xoa xoa Thạch Đầu đang cọ cọ, “Khi nào mới có thể đem án tử phá nha.”



“Tiểu Tứ Tử.” Hoa Phi Phi nhìn hắn cười, “Ngươi vội như vậy làm cái gì a?”



Tiểu Tứ Tử trên mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Có thể không cấp bách sao, nhanh nhanh trở về thành thân a.”



“Tiểu vương gia.” Lúc này, Hắc Ảnh gấp gáp chạy vào, đối Tiểu Tứ Tử nói, “ Bên ngoài có vài bộ khoái đến, nói là muốn bắt Mãng Lạc”.



“Tới thật mau.” Mục Phương khẽ nhíu mày, nói, “Ta ra ngoài giải quyết được rồi.”



Nói xong, Mục Phương mang theo người ra ngoài, Hoa Phi Phi cũng đứng lên từ từ mà đi cùng ra ngoài, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhau, cũng theo đi ra ngoài nhìn.



Tại cổng Đường môn, đến bốn năm tên vạm vỡ trong tay bọn họ đều cầm binh khí đối người bên trong ồn ào, “Đem Mãng Lạc giao ra đây cho chúng ta!”



“Đúng vậy, nếu hắn đúng là tên Ô Đầu lão quái, liền biết điều mà theo chúng ta quay về kinh thụ thẩm!” *



*thụ thẩm: chịu điều tra,thẩm vấn này nọ í



“Người của Đường môn không nên bao che tội phạm triều đình!”



Đang trong lúc nháo loạn, chỉ thấy từ bên trong đi ra vài người, mọi người ngẩng đầu vừa nhìn, lập tức chau mày, “A… Nguyên lai là thần bộ Mục Phương ở chỗ này, khó trách không có chổ cho chúng ta nói chuyện.”



Mục Phương nghe ra lời châm chọc vẫn lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, thấy ở cổng đứng mấy người hắn đều nhận thức, là vài bộ khoái trước kia đã từng qua lại.




“Vì cái gì đánh nhau?” Tiểu Tứ Tử hỏi Hắc Ảnh.



“Đường Diệu Khuê nói là Đường Diệu An trước đây hạ độc Tiểu Muội.” Hắc Ảnh nói, “Hai người đánh nhau vì thủ phạm đi.”



Xem ra, Đường Diệu Sơn là muốn mượn Đường Diệu Khuê hạ thủ giải quyết Đường gia lão lục này a.” Mục Phương cau mày.



“Chúng ta đi nhìn xem!” Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên đứng lên, mang theo mọi người, cùng hướng tới dược lư của Đường Môn.



Quả nhiên,vừa tới cửa sân trong chợt nghe bên trong âm thanh kinh thiên động điạ, đích thị là tiếng binh khí va vào nhau.



Tiểu Tứ Tử bọn họ đi vào trong, chỉ thấy Đường Diệu Khuê cùng một thiếu nhiên vóc dáng nhỏ gầy đang so chiêu, phỏng chừng vị này chính là Đường Diệu An. Bất quá Đường Diệu An đừng nhìn tuổi còn trẻ, vóc người lại chỉ bằng một nửa Đường Diệu Khuê, nhưng là tiếp chiêu cũng là không chút nào kém cỏi.



Hai người hướng vào nhau, đánh túi bụi, Tiểu Tứ Tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hỏi Tiêu Lương bên cạnh, “Tiểu Lương tử, Đường Diệu An sợ là mới chỉ hơn mười tuổi đi? Như thế nào công phu tốt như vậy!”



“Không đúng a.” Tiêu Lương khẽ nhíu mày, nói, “ta nhớ rõ Đường Diệu An đã hơn hai mươi tuổi mới phải… Bất quá thân hình như thế nào như là một thiếu niên.”



“Là bởi vì từ bé đã luyện độc mà tạo thành.” Bên cạnh, Mãng Lạc giải đáp cho nghi hoặc của mọi người.



“Mãng Lạc?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn một chút phía sau hắn, chỉ thấy Đường Diệu Sơn mang theo Đường lão phu nhân, vội vàng chạy đến.



“Đều dừng tay!” Đường Diệu Sơn chạy vào sân trong, hô to một tiếng, ngăn lại hai người đang giao chiến.



“Này đến tột cùng chuyện gì xảy ra?” Đường lão phu nhân cau mày đi tới, nhìn nhìn, nhảy ra ngoài vòng tròn đối mặt với hai huynh đệ, cả giận nói, “Tứ ca các ngươi làm chuyện mất mặt kia đã muốn đủ xấu hổ, hai huynh đệ các ngươi thế nhưng còn tự giết lẫn nhau, hai ngươi muốn ta đem bộ mặt Đường môn cất ở nơi nào?”



Đường Diệu An cùng Đường Diệu Sơn liếc nhìn nhau một cái, trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ, Đường Diệu An đối Đường phu nhân nói, “Nương, không trách ta được, Ngũ ca xông tới nói cái gì ta hại chết Tiểu Muội, muốn ta đền mạng, ta căn bản không biết hắn nói cái gì, hắn thế nhưng khí thế hung hăng, ta không phản kháng nói không chừng đã muốn mất mạng.



Đường lão phu nhân nhíu mày, nhìn Đường Diệu Khuê, “Ngươi nói cái gì? Lời này có căn cứ sao? Như thế nào lại vu oan huynh đệ mình?:



Đường Diệu Khuê thu binh khí, đối Đường lão phu nhân nói, “Nương, ta có chứng cớ! Năm đó người đã hạ độc hại Tiểu Muội, chính là hắn!”



Tất cả mọi người giật mình nhìn chằm chằm Đường Diệu Khuê… Hắn có chứng cớ?