[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 82 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


“Thời điểm Tiểu Muội trúng độc, hắn đi lên núi chuẩn bị rất nhiều hoa vong ưu (1), hoa vong ưu là thành phần chủ yếu của độc trong người Tiểu Muội, lúc đó ta liền hoài nghi hắn, nhưng chưa từng truy cứu đến cùng. Thế nhưng lần này… là hắn trộm Long Nhãn.” Đường Diệu khuê vừa nói ra, tất cả mọi người trợn tròn mắt.



“Ngươi nói cái gì?” Đường lão phu nhân cực kỳ hoảng sợ hỏi, “Ngươi nói Diệu An trộm Long Nhãn?”



“Ngươi ngậm máu phun người!” Đường Diệu An nộ khí, chỉ vào Đường Diệu Khuê nói, “Ta căn bản không trộm cái gì Long Nhãn cả!”



“Ngươi đừng không thừa nhận.” Đường Diệu Khuê lạnh lùng nói, “Hai ngày trước ngươi ở nơi nào vậy?”



“Ta..” Đường Diệu An nhất thời nghẹn lời, Đường Diệu Khuê cười nói, “Ta mấy ngày nay nghi ngờ ngươi, cho nên vẫn luôn âm thầm theo dõi ngươi… trong phòng ngươi có một vách ngầm, ngươi có bản lĩnh thì hiện tại liền mở ta cho chúng ta nhìn xem!”



“Dựa vào cái gì ta phải cho các ngươi xem?” Đường Diệu An trả lời có chút lo lắng, ậm ờ nói, “Kia chẳng qua là ta cất giấu một ít vật trân quý ta yêu thích thôi, không có Long Nhãn!”



“Vậy tại sao không dám mở ra cho chúng ta xem?” Đường Diệu Khuê truy hỏi đến cùng.



“Ta tại sao phải cho người khác nhìn?” Đường Diệu An bất mãn.



“Diệu An.” Đường lão phu nhân nói, “Đi mở vách ngầm ra.”



“Nương?!” Đường Diệu An khẽ nhíu mày, “Người không tin ta?”



“Ngươi nếu là muốn ta tin tưởng ngươi, liền cho chúng ta xem.” Đường lão phu nhân thản nhiên nói, “Nếu như thật là Long Nhãn, ta không thể không đối với ngươi dùng gia pháp trừng phạt, nhưng nếu không phải… Ta cũng sẽ không tha Diệu Khuê.”



“Hảo.” Đường Diệu An tức giận mà xoay người vào phòng, mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng đi theo vào.



“Tiểu Lương tử, Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử vươn tay túm tay áo Tiêu Lương, nói, “Tại sao có thể như vậy a?”



Tiêu Lương cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Cẩn nhi, nơi này dường như có phần kỳ quặc, nhìn xem việc này phát sinh như thế nào đi.”



“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đi theo mọi người cùng vào trong phòng.



Đường Diệu An mở ra vách ngầm đằng sau giá sách, nhượng cho mọi người vào trong xem, chỉ thấy bên trong ẩn chứa nhiều bình lọ, còn có mấy cái hộp gấm.



Đường Diệu Khuê đều đem vài thứ kia ra, mở rộng hộp gấm, chỉ thấy bên trong đại thể đúng là những vị thuốc trân quý, cũng không có hạt châu nào.




Tiễn Tử mở to hai mắt – Có thể sao?



Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, chỉ chỉ Thạch Đầu khoan khoái trông như sắp ngủ, đối Tiễn Tử nháy mắt mấy cái.



Tiễn Tử đến gần, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm bụng Thạch Đầu.



Thạch Đầu thoải mái mà hừ hừ vài tiếng, cảm thấy cực kì hưởng thụ, cũng không để ý là ai làm cho. Tiễn Tử thấy Thạch Đầu không ý kiến, yên tâm mà lớn mật liếm lên. Liếm liếm, Thạch Đầu cảm thấy có gì đó không đúng, như thế nào mà mềm mại ẩm ướt thế? Mở to mắt vừa nhìn….



“Chi chi!” Thạch Đầu kinh hãi, vội vàng trở mình một cái, che lại cái bụng, ngoảnh đầy hung hăng trừng Tiểu Tứ Tử cùng Tiễn Tử – Các ngươi xấu lắm.



Tiễn Tử cười híp mắt đi qua cọ cọ – Thạch Đầu, ngươi thư thái a, ta về sau giúp ngươi liếm mao đi?



Thạch Đầu trắng mắt liếc nó – Ai muốn ngươi liếm a.



Tiểu Tứ Tử cười tít mắt lùi về một bên, nhượng Tiễn Tử cùng Thạch Đầu thân thiết, bị Tiêu Lương phía sau ôm lên phóng tới trên giường, cười nói, “Cẩn nhi, như thế nào hư hỏng như vậy, giúp Tiễn Tử đùa giỡn lưu manh?”



Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Hắc hắc, hai chúng nó nhanh lên một chút tốt hơn, ta mới có thể ôm Tiểu Bố Bố!”



Tiêu Lương gật gật đầu, nhìn Tiểu Tứ Tử ở trên giường cười một trận, trong chốc lát lại ôm gối đầu nằm úp sấp tựa hồ như có tâm sự.



“Cẩn nhi, làm sao vậy?” Tiêu Lương vươn tay nhéo nhéo cằm hắn, “Bộ dáng tâm sự nặng nề, nghĩ đến cái gì sao?”



Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương tử, ngươi cho rằng, thật là Đường Diệu Sơn lợi dụng Đường Diệu Khuê, diệt trừ mọi người, sau đó đạt được địa vị Môn chủ sao?”



Tiêu Lương nghĩ nghĩ, hỏi, “Có cái gì bất thường sao? Cẩn nhi, phát hiện cái gì rồi?”



“Ân… Cũng không có gì.” Tiểu Tứ Tử mặt mũi nhăn nhíu nằm xuống, nói, “Luôn cảm thấy lạ lạ, ân, đại khái ta nghĩ nhiều đi, chờ ngày mai rồi nói sau!”



(1) Hoa vong ưu: hay là cỏ vong ưu,còn có tên gọi khác là Cỏ huyên là một loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên sự lo buồn).



(2) Nhất thanh nhị sở: một hai rõ ràng (ở đây là điều tra mọi chuyện rõ ràng rành mạch)