[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 83 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Không ngoài dự đoán của Tiểu Tứ Tử bọn họ, sáng sớm hôm sau, Đường lão phu nhân liền triệu tập mọi người nói về tình huống của Đường Diệu An, trước người sẽ bị giam lỏng ở Đường môn, vụ án nàng sẽ cho người tra xét, bất quá trong lời nói có ý tứ muốn đuổi Tiểu Tứ Tử bọn họ đi.
Tiểu Tứ Tử tối qua ngủ không ngon giấc, có chút không có tinh thần xoay mặt nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương khẽ nhíu mày, tranh luận qua vài câu Đường lão phu nhân xem ra rất kiên trì. Không có biện pháp, nếu chủ nhân đã muốn hạ lệnh đuổi khách, bọn họ cũng không thể cương quyết đòi ở lại.
Nhưng Mục Phương đưa ra đề nghị, Đường Diệu An là người bị tình nghi, mong có thể mang đi thẩm vấn.
Đường Diệu Khuê cười lạnh một tiếng, nói “Từ trước đến nay chuyện giang hồ là của giang hồ, chỗ nào lại để quan phủ xen một chân vào?”
Hoa Phi Phi chau mày, cười nói, “Người quan phủ đích thực thua kém cao nhân như Ngũ thiếu gia, không chỉ đoán được trong phòng Lục thiếu gia có ám cách, mà còn biết rõ bên dưới ám cách có cơ quan.”
Đường Diệu Khuê sửng sốt, nhíu nhíu mày trông có phần chật vật, Đường lão phu nhân thở dài, trừng mắt nhìn Đường Diệu Khuê, “Lui ra cho ta!”
Đường Diệu Khuê không biết làm sao, ngượng ngùng thối lui về bên cạnh.
Tiểu Tứ Tử vẫn ngồi ở một bên, nhìn Đường lão phu nhân cùng hai người con, sờ sờ cằm, bộ dáng như có điều suy nghĩ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Tiểu Vương gia.” Đường lão phu nhân đối Tiểu Tứ Tử nói, “ Tiểu Muội là nữ nhi mà ta yêu thương nhất, xảy ra chuyện như vậy là do Đường môn ta bất hạnh, nếu Long Nhãn là giả, ta cũng tạm thời không nghĩ truy vấn những cái khác, về việc nội loạn của Đường môn ta tất yếu sẽ điều tra rõ ràng, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo, bất quá, ta không hy vọng quan phủ nhúng tay vào chuyện trong môn.”
Mọi người nhìn nhau, liếc mắt một cái cũng không còn lời nào để nói, Tiểu Tứ Tử bọn họ đành phải cáo từ, tạm thời đến trụ tại khách ***. Mãng Lạc hoãn lại việc tìm kiếm Long Nhãn, cũng theo bọn Tiểu Tứ Tử trước đến ngụ ở khách ***, chuẩn bị trao đổi một chút chuyện tiếp theo rồi sẽ tái định đoạt.
“Cẩn nhi.” Ly khai Đường môn hướng đến trấn trên, Tiêu Lương liên tục chú ý Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy hắn ghé đầu vào lưng Thạch Đầu, bộ dáng uể oải, tựa như đang suy nghĩ đến cái gì, mặt ủ mày chau.
Tiểu Tứ Tử nghe Tiêu Lương gọi, liền quay sang nhìn, “Ân?”
Tiêu Lương khẽ nhíu mày, đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, sắc mặt ngươi làm sao thế này?”
Tiểu Tứ Tử nâng cằm, “Ân?”
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi cũng nhìn ra có gì không thích hợp, Hoa Phi Phi đi tới vươn tay sờ trán Tiểu Tứ Tử, “Ai nha, phát sốt rồi!”
“A…” Hoa Phi Phi vừa dứt lời, chợt nghe bốn phía nhất nhất có tiếng hít không khí, bốn ảnh vệ nhảy ra, vây quanh Tiểu Tứ Tử hỏi, “Ai nha, như thế nào lại vô duyên vô cớ phát sốt? Là tối hôm qua bị lạnh sao?”
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương khẩn trương đem Tiểu Tứ Tử ôm lấy, nói “Chúng ta đi tìm đại phu.”
Lại nhìn cánh rừng phía sau, Công Tôn nếu không bị Triệu Phổ ôm, đã sớm lao tới, “Hảo hảo như thế nào lại phát sốt? Ta đã nói tiểu Lương tử này vô dụng, không chiếu cố tốt Tiểu Tứ Tử!”
Triệu Phổ mỉm cười, tâm nói – Tiểu Lương tử điểm ấy tùy chính mình, ai gả ai thú không cần lo, mấu chốt là ai trên ai dưới, này rất thực tế, muốn xem bản lĩnh thực sự, Tiểu Tứ Tử này tiểu thân thể cùng bộ dạng ngốc ngốc, xác định là tiểu bạch trư này sẽ bị ăn sạch… Ha ha.
Công Tôn thực ra rất vừa lòng, mắt nhìn Tiểu Tứ Tử trên giường, tâm nói – Tiểu Tứ Tử a, phụ thân ngươi chính là giúp ngươi tranh thủ chủ động, ngươi chính là không nên chịu thua kém a, cái kia phải ở mặt trên! (Cái giấc mơ phản công của anh trao lại cho nhầm người rồi anh à =]])
…..
Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng mà ngủ cả một ngày, đến buổi tối, ra một thân mồ hôi, cảm thấy có chút dính dính, cơn sốt đã lui đi phần nào, chậm rãi mở mắt, còn chưa hiểu được cái gì, liền cảm giác khuôn mặt hơi ẩm ướt, xoay mặt nhìn một cái, chỉ thấy Thạch Đầu không biết khi nào đã chen đến nằm bên cạnh đang liếm mặt hắn, thấy Tiểu Tứ Tử tỉnh, lập tức cọ cọ – Tiểu Tứ Tử, hảo chút nào không?
Tiểu Tứ tử muốn đưa tay vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, nhưng là tay bị người nắm lấy, nháy mắt liền thấy có người đang ngủ bên cạnh mình, y phục bạch sắc, gầy gò mảnh khảnh – không phải Tiểu Lương tử, đích thị là phụ thân!”
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử gọi thành tiếng.
Lại nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ cũng Tiêu Lương đều ngồi ở bên giường, Tiễn Tử cũng nằm úp sấp ở một bên nhìn hắn.
“Cẩn nhi, tỉnh?” Tiêu Lương hỏi, “Có còn khó chịu hay không?”
“Tiểu Lương tử.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, lại nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu, các ngươi như thế nào đều ở đây?”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Do ảnh vệ nói cho chúng ta biết, nói Mãng Lạc gặp chút phiền toái, cho nên ta đến xem có cái gì có thể trợ giúp hay không.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cảm thấy rất có lý, Mãng Lạc đích thị là huynh đệ của Triệu Phổ, Triệu Phổ hẳn là nên lo cho hắn.
“Ta tại sao lại ở chỗ này?” Tiểu Tứ Tử giật giật, “Dính dính hồ hồ không thoải mái nha.”
“Biết không dễ chịu?” Bên cạnh một thanh âm quen thuộc vang lên, Tiểu Tứ Tử mới nhìn đến liền thấy Công Tôn đã tỉnh, đang lườm hắn.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm kêu một tiếng, Công Tôn vội bổ nhào lên hôn hai cái, trong lòng việc kia không phục, ta thật vất vả nuôi lớn, dưỡng mập mạp không công, lại không công đưa cho Tiểu Lương tử, rất không cam tâm a!
“Ta hỏi ngươi.” Công Tôn hôn Tiểu Tứ Tử hai cái xong liền trừng mắt hỏi hắn, “Làm sao lại không ngủ?”
“Không phải không ngủ, đích thị là ngủ không được…” Tiểu Tứ Tử cong cong khóe miệng.
“Cẩn nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?” Tiểu Lương khó hiểu hỏi.
“Không biết.” Tiểu Tứ Tử mặt mũi nhăn nhăn, “Chung quy cảm thấy… có chỗ nào đó không thích hợp.”