[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 96 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Đêm đến, Tiễn Tử từ trong động chui ra, vẫy vẫy bùn trên người, ‘chi chi’ kêu 2 tiếng, Tiêu Lương cũng từ địa đạo đi ra, vỗ vỗ bụi đất trên người, đối Công Tôn nói, “Tiên sinh, dựa theo phân phó của người, lối ra của địa đạo đã gần đến mặt đất, hẳn là vài tấc, đều dùng thanh gỗ chống được, tránh để động khẩu bị hõm xuống.”



Công Tôn gật đầu nói, “Mọi người về trước đi, đêm nay chúng ta chuẩn bị hành động.”



Tất cả mọi người theo Công Tôn, về tới đại doanh của Triệu Phổ, mà đạn bùn trong doanh trại Triệu Phổ cũng đã gần hoàn thành.



“Cửu Cửu, nhìn xem!” Tiểu Tứ Tử đem Tiểu Bố Bố ôm qua, Triệu Phổ sửng sốt, cười nói, “Nhanh như vậy đã sinh hạ rồi?”



“Đáng yêu chứ?” Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Triệu Phổ.



Triệu Phổ bật cười, vươn tay nhéo nhéo quai hàm Tiểu Tứ Tử, tâm nói, không đáng yêu bằng ngươi.



“Đã chuẩn bị tốt.” Công Tôn nói, “Khi nào thì hành động?”



“Việc này không nên chậm trễ.” Triệu Phổ nói, “Sau khi cơm nước xong, đêm đến bắt đầu tiến hành bước đầu tiên, sau đó sẽ tiến hành bước thứ hai.”



Công Tôn gật đầu, mọi người đều đi xuống chuẩn bị, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương trở về phòng mình, Tiêu Lương một thân bùn đất, tìm một mộc dũng lớn tắm rửa, Tiễn Tử cũng tìm một mộc dũng lớn hơn để tắm, Thạch Đầu nằm úp sấp trên tấm đệm lông dê mềm mại, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh nó, đem Tiểu Bố Bố đặt vào bên bụng Thạch Đầu để nó bú sữa mẹ.



Tiểu Bố Bố sức ăn vô cùng tốt, miệng ngậm một đầu nhũ gắng sức mút, một chân khác còn bắt lấy cái còn lại, giống như sợ ai đoạt của nó, một mặt lại hướng bụng Thạch Đầu mà chui chui, Tiểu Tứ Tử cuối cùng cũng minh bạch cái gì gọi là dùng mọi nỗ lực để bú sữa mẹ.



Tiêu Lương tựa vào vách mộc dũng nhìn thấy nói, “Cẩn nhi, Bố Bố đang bú sữa mẹ sao?”



“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, ngoảnh lại nhìn thấy Tiêu Lương đang tắm, bờ vai rộng lộ ở bên ngoài, mặt hơi hơi đỏ lên, cúi đầu tiếp tục nhìn Bố Bố.



“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đối Tiểu Tứ Tử cười cười, “Giúp ta đem khăn đến được không? Ta quên cầm theo mất rồi.”



“Ân.” Tiểu Tứ Tử chạy tới, cầm lấy khăn mặt đến, đi tới bên cạnh Tiêu Lương, đưa cho hắn.



“Với không tới.” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đứng rất xa, liền cười nói, “Lại gần chút.”



Tiểu Tứ Tử cầm khăn mặt xoay đầu đi, lại đến gần vài bước.



“Gần thêm chút.” Tiêu Lương nằm úp trên vách dục dũng cười meo meo. (mèo sắp ăn trộm cá thành công =]])



Tiểu Tứ Tử lại tiến gần thêm vài bước.



Tay đã muốn đụng đến bả vai của Tiêu Lương, Tiêu Lương liền vươn tay ôm thắt lưng Tiểu Tứ Tử, kéo hắn đến trước mặt.



Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái nhìn Tiêu Lương, nói “Ngươi không phải muốn khăn sao, nắm ta làm cái gì?”



Tiêu Lương cười nhẹ, “Cẩn nhi, lau cho ta đi a.”




Tiêu Lương và Triệu Phổ cầm đao đứng hai bên Da Luật Chân, Da Luật Chân nói, “Các ngươi đừng làm càn, ta… A!” hắn bất thình lình kêu đau đớn một tiếng.



Nhìn lại, chỉ thấy Thạch Đầu không biết khi nào từ bên trong lều chạy ra phía sau Da Luật Chân, một hơi cắn vào cánh tay hắn.



‘Xoảng’ một tiếng đao trên tay hắn liền rơi xuống đất.



“Chi chi!” Lúc này, Tiễn Tử cũng đánh tới, thoáng cái đem Da Luật Chân đè gục xuống, Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương bế trở về.



“Cẩn nhi, không có việc gì chứ?” Tiêu Lương xem xét Tiểu Tứ Tử.



“Không sao.” Tiểu Tứ Tử rất có thần sắc, “Ta chỉ biết Thạch Đầu sẽ đến!”



Lại nhìn Da Luật Chân,hắn tay không chỗ nào địch nổi công kích của hai đại trảo ly.



Thạch Đầu đối Tiễn Tử ‘chi chi’ hai tiếng – Tiễn Tử, đè chết hắn!



Tiễn Tử cũng ‘chi chi’ hai tiếng – Hảo! Thạch Đầu, thưởng hắn hai móng vuốt, dám bắt Tiểu Tứ Tử.



Triệu Phổ thấy Da Luật Chân trên mặt đất sợ tới mức kêu thảm thiết, đối Thạch Đầu và Tiễn Tử nói, “Hai ngươi đừng giết hắn, ta giữ lại còn cần sử dụng.”



……



“Vương gia.” Lúc này, Thanh Ảnh và Xích Ảnh áp giải một người đến, đè hắn xuống, quỳ xuống trước mặt Triệu Phổ nói, “Đã bắt được Uông Huyễn.”



Triệu Phổ cúi đầu nhìn hắn một chút, chỉ thấy Uông Huyễn nâng mặt nhìn hắn một cái, vẻ mặt không cam lòng, cười lạnh, “Triệu Phổ, hôm nay ta gặp hạn, ngươi muốn giết cứ giết.”



Triệu Phổ mỉm cười nói, “Ta phải giết ngươi.”



“Uông Huyễn!” Lưu Thành đi tới, nhấc chân đá hắn, “Ngươi thiếu chút nữa rước lấy chiến tranh khiến cho sinh linh đồ thán, ta hôm nay hảo hảo thay cha ngươi giáo huấn ngươi.”



“Ai.” Triệu Phổ nâng tay ngăn lưu Thành, rút đao trên tay Thanh Ảnh, cởi bỏ dây thừng buộc trên người Uông Huyễn.



“Nguyên soái?” Nhiều tướng lĩnh cũng nhìn Triệu Phổ.



“Ta không phải muốn thả ngươi, ngươi không cần cao hứng.” Triệu Phổ đối Uông Huyễn nói, “Ta là muốn ngươi đi tra án, để cho ngươi biết, ta không phải hung thủ hại chết cha ngươi.”



Uông Huyễn vừa nhấc mắt, Triệu Phổ chỉ Tiểu Tứ Tử và Mục Phương nói, “Hai người này đều là kim bài Thần bộ của Đại Tống, ngươi nếu hoài nghi ta, liền đi theo hai người này, đem sự tình chân tướng điều tra rõ. Nếu chứng minh không phải ta hại chết cha ngươi, ngươi liền ngoan ngoãn chịu phạt, nếu chứng minh là ta làm, ta đền mạng cho cha ngươi, ngươi nghĩ sao?”



Uông Huyễn mở to hai mắt nhìn Triệu Phổ, nửa ngày sau mới nghiến răng gật đầu, “Hảo!”