Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 19 :

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


CHƯƠNG 19



-Anh vẫn còn nhớ Vu Tiểu Uyển chứ? Nói cho anh biết, cô ấy là em ruột của tôi!



Vu Tiểu Uyển?



Mấy ngày trước Lăng Chính Trung mới nhìn thấy ảnh của cô ấy nên hắn vẫn còn nhớ cái tên này, nhưng việc này có liên quan gì đến việc hại hắn?



Thấy Lăng Chính Trung ra vẻ ngây thơ, Trình Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:



-Anh là đồ mặt người dạ thú, anh không những đùa bỡn tình cảm em gái tôi mà còn đá không thương tiếc lúc biết nó có thai, làm nó lúc phá thai bị chảy máu quá nhiều mà chết trên bàn phẫu thuật, anh không thể hiểu được cảm thụ của tôi lúc đó đâu, bất lực nhìn người thân nhất của mình đi đến cái chết nhưng lại chẳng làm gì được, loại tuyệt vọng bất lực này anh vĩnh viễn không thể hiểu được! Lúc đó tôi đã thề, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, nếu em gái tôi vì anh mà chết vậy tôi nhất định sẽ không cho anh thảnh thơi sống trên đời!



Câu chuyện này nghe quả thực thê lương…



Nhưng từ từ, từ từ, tất cả chuyện này không liên quan đến hắn nhé, thậm chí cái tên Vu Tiểu Uyển này hắn cũng vừa mới biết mà.



Nhìn Trình Tĩnh đã kích động đến gần như điên cuồng Lăng Chính Trung vô thức lùi lại, người phụ nữ này điên rồi, không phải cô ta muốn đánh đấy chứ? Chẳng qua dù bây giờ hắn bị thương cũng tự tin có thể đánh thắng một cô gái.



Phẫn nộ làm mặt Trình Tĩnh trở nên vặn vẹo, cô ta vẫn cười lạnh nói:



-Anh đáng chết, mấy con đàn bà dụ dỗ anh bỏ rơi em gái tôi càng đáng chết hơn! Trước đây tôi từng học phối âm ở đại học, khả năng bắt chước của tôi rất tốt, tôi chỉ giả mạo giọng anh gọi điện cho cô ta mà con đàn bà ngu xuẩn kia đã lập tức chạy đến chịu chết, tôi xử cô ta rất đơn giản, nhưng anh lại may mắn thoát hết lần này đến lần khác… Song lần này, Lăng Chính Trung, anh sẽ không còn may mắn thế nữa, ha ha…



Không muốn tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ điên rồ này, Lăng Chính Trung lạnh lùng nói:



-Vận may của tôi tốt hơn cô tưởng nhiều, hơn nữa, tôi cũng không có gì phải giải thích với cô. Tôi nghĩ mình nên đến tòa án kể lại tất cả sự thật mà cô nói thì tốt hơn.



Hắn xoay người muốn đi lại nghe Trình Tĩnh phá lên cười ở phía sau:



-Lăng Chính Trung, anh cho là mình còn cơ hội rời khỏi đây ư? Anh không biết bây giờ tim mình đập rất nhanh, cảm giác rất hưng phấn à?



Có ý gì?



Lăng Chính Trung dừng bước xoay người nhìn Trình Tĩnh đầy nghi ngờ.



Trái tim hắn lúc này quả thật đập thình thịch không ngừng, còn có cảm giác rất thoải mái, hơn nữa còn nhẹ nhàng bay bổng, tâm tình hưng phấn này làm hắn như bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy lên, thỏa thê hoan hô nhảy nhót.



Chẳng lẽ người phụ nữ điên này đã thả gì đó trong nước trái cây mang cho hắn?



Gần đây hắn dường như rất xui xẻo, luôn bị người ta bỏ thuốc…



Nhìn ra nghi vấn trong lòng Lăng Chính Trung, Trình Tĩnh cười khanh khách nói:



-Không tồi, tôi đã trộn thuốc huyễn tưởng vào nước trái cây, kỳ thật tôi muốn bỏ thuốc độc hơn, chỉ tiếc không tìm được. Lăng Chính Trung, lúc này chắc chắn anh đã rơi vào cảm giác huyễn tưởng rồi, anh xem, cảnh mặt trời lặn trước mắt anh có phải rất đẹp không? Không phải anh muốn hòa thành một thể với chúng sao? Vậy còn chờ gì nữa? Sao anh không lập tức bay qua đi…



Giọng Trình Tĩnh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng đầy quyến rũ, như bị thôi miên Lăng Chính Trung vô thức chuyển mắt đến phong cảnh nơi phương xa.



Không thể nghe người phụ nữ này điều khiển, cô ta đang nói dối, không thể nghe…



Song, cảnh sắc nơi ấy thật sự rất đẹp, giống như các loài hoa cỏ màu sắc rực rỡ đang đưa mình theo gió, trên bầu trời nơi xa xa còn có cầu vồng lấp ló sau cơn mưa, nó như hòa mình vào đám cỏ xanh mướt, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang đầy trong trẻo, làm hắn rất muốn tới xem…



Đúng, qua đó xem thử!



Lăng Chính Trung cảm giác tim đập ngày càng nhanh càng hỗn loạn như sắp sửa nhảy ra, đám tế bào trong não hắn bắt đầu nhảy nhót hưng phấn, dẫn dắt thần kinh hắn không ngừng leo lên đỉnh núi trập trùng.



-Đúng, cứ thế, đi mãi, đi lên lan can, sau đó nhảy vào vòng ôm của tự nhiên, đi nào…



Giọng nói dịu dàng như ma âm của Trình Tĩnh không ngừng vang lên phía sau Lăng Chính Trung, điều này làm tâm tình hắn càng thêm hưng phấn.



Trên khuôn mặt thất thần của Lăng Chính Trung dần hiện nụ cười, hắn dang hai tay hơi vung vẩy, chỉ thế này là có thể bay được ư? Tựa như cánh chim chao liệng trong không trung…



Cửa tầng thượng đúng lúc này bị người đá văng, Trình Tĩnh hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy Hướng Thiên đang vội vàng chạy ra.



-Không được qua đó!
Nghe Hướng Thiên nói thế, Lăng Chính Trung ngẫm lại quả thật cũng có lý, nhưng thần kinh hắn thô hơn cả ống nước sao có thể để ý tới việc nhỏ này?



-Đồng nghiệp trước kia của Vu Tiểu Uyển cũng chứng thật cô ấy thích đồ màu đỏ, như: túi xách, nội y, trang sức… màu đỏ rất nhiều, điều này không phải phù hợp với đồ nội y màu đỏ gửi bưu điện cho anh thời gian trước sao?



-Đấy nhất định là Trình Tĩnh làm! Người đàn bà ấy thật biến thái, lại lấy đồ nội y em gái mình từng mặc gửi đến đây, là người bình thường sẽ không làm như vậy!



Thấy tình nhân có vẻ hờn giận, Hướng Thiên vội nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, hy vọng hắn có thể bình tĩnh lại.



-Trình Tĩnh và Vu Tiểu Uyển là chị em ruột, bởi vì năm ấy cha mẹ ly dị nên mới khác họ. Hai người tuy ít liên lạc với người nhà nhưng quan hệ chị em lại rất tốt, tính cách Trình Tĩnh kiên cường cứng cỏi hơn Vu Tiểu Uyển rất nhiều, thậm chí có xu hướng cực đoan. Tôi từng đến phòng bệnh nói chuyện với cô ta mới biết cô ta lẻn vào nhà anh là muốn tìm thứ gì đó thuộc về em gái mình, đương nhiên cô ta không thể tìm được nên trong cơn tức giận bèn đập tất cả đồ đạc để hả giận. Bác sĩ cũng chứng thật cô ta có hơi trầm cảm, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện trạng thái tâm thần, điều này có thể liên quan đến tình yêu không như ý cùng chuyện gia đình. Nhưng dù nói thế nào, Trình Tĩnh là một người phụ nữ tâm lý vặn vẹo.



-Đâu chỉ là tâm lý vặn vẹo, quả thực là điên cuồng, nhưng lại rất ngu ngốc, là người bình thường sẽ không vì một bức ảnh mà phán đoán bừa, lại càng không làm ra chuyện giết người.



-Thật ra không đơn giản chỉ là chuyện bức ảnh, từ chỗ Trình Tĩnh mà tôi biết được kỳ thật lúc đầu Vu Tiểu Uyển cũng không muốn phá thai, là do Trình Tĩnh ép cô ấy đi, bởi cô ta không thể tha thứ việc có một gia đình không hoàn chỉnh tồn tại. Nên đúng ra cái chết của Vu Tiểu Uyển Trình Tĩnh phải chịu phần lớn trách nhiệm mới đúng. Có thể là biết chị gái có tính cực đoan, làm việc xúc động nên Vu Tiểu Uyển không hề tiết lộ bạn trai là ai, mãi đến khi hấp hối cô ấy mới nói người đàn ông kia từng là đồng nghiệp của mình, đáng tiếc đến tên thì cô ấy chỉ kịp nói một chữ Lâm…



-Lâm?



-Là Lâm, chứ không phải Lăng. Đáng tiếc Trình Tĩnh đã lâm vào trạng thái điên cuồng không hề chú ý đến điểm mấu chốt này, lúc ấy điều cô ta nghĩ đến chỉ là phải trả thù như thế nào. Sau đó cô ta lại nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người ở nhà Vu Tiểu Uyển, nên đương nhiên cho rằng anh là hung thủ hại chết em gái mình.



-Không đúng, trong nhà Vu Tiểu Uyển nhất định sẽ có đồ của Lâm Huy, chẳng lẽ vì chia tay nên Vu Tiểu Uyển đã vứt hết những thứ có liên quan đến họ?



-Không phải Vu Tiểu Uyển vứt mà là Lâm Huy đã lấy hết những thứ thuộc về mình sau khi Vu Tiểu Uyển bỏ đi, đương nhiên cũng gồm cả việc rút hết những bức ảnh chụp chung trong album. Có lẽ anh ta sợ mối quan hệ của hai người lúc trước bị lộ sẽ làm anh ta mất mặt trong nhà vợ. Một cái họ nghe nhầm cùng một tấm ảnh hiển nhiên đã làm Trình Tĩnh lầm đường. Vừa khéo là anh với Trầm Mĩ Mĩ hẹn hò đúng lúc Vu Tiểu Uyển từ chức, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta muốn đâm chết Trầm Mĩ Mĩ.



-Vậy làm thế nào anh nhìn ra Trình Tĩnh đáng ngờ.



-Lần đầu tiên tôi gặp cô ta đã cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn anh rất lạ, lúc ấy tôi còn nghĩ là do cô ta thích anh chứ không hề nghĩ nhiều. Nhưng lần thứ hai tôi trùng hợp thấy được dáng vẻ cô ta lúc bị Lâm Xảo Nhã tát rơi kính, bỏ đi đôi kính khuôn mặt cô ta có vài phần tương tự Vu Tiểu Uyển. Hơn nữa biểu hiện lúc đó của cô ta rất bình tĩnh độ lượng, tôi luôn cảm thấy một cô gái vô duyên vô cớ bị nhục mạ, bị đánh xong còn có thể thản nhiên bỏ đi là chuyện rất khó tin, hoặc cô ta thật sự là người rộng lượng, hoặc là cố ý làm ra vẻ, đương nhiên tôi lựa chọn trường hợp sau.



-Từ lúc đó anh đã bắt đầu hoài nghi cô ta?



-Đúng, cho nên tôi mới cố ý tìm đến quê Vu Tiểu Uyển tìm chứng cứ. Tôi nghĩ ở đây có cảnh sát bảo vệ anh chắc anh sẽ không việc gì, không ngờ người phụ nữ kia lại phát rồ chạy đến bệnh viện hại anh. Chính Trung, anh có biết lúc tôi thấy anh đứng trên lan can sân thượng trong lòng sợ hãi đến mức nào không? Tôi rất hận bản thân, vào lúc đó tôi nên ở bên cạnh bảo vệ anh chứ không phải nóng lòng đi tìm chứng cứ gì đó…



Nhìn vẻ mặt Hướng Thiên là biết hiện giờ trong lòng anh rất khó chịu, Lăng Chính Trung vội an ủi:



-Ai bảo anh không bảo vệ tôi? Nếu không phải dây bạc này đột nhiên bị đứt có lẽ tôi đã nhảy xuống thật rồi. Là bùa hộ mệnh của anh đã cứu tôi, hay nói cách khác, là anh đã cứu tôi.



Lăng Chính Trung sờ sờ cổ lại phát hiện trống không, Hướng Thiên vội lấy trong túi ra chiếc vòng bạc có treo viên đạn, nói:



-Dây bạc bị đứt, tôi mang nó đi sửa rồi sẽ đưa cho anh.



Lăng Chính Trung nhận lại dây bạc, hắn nhìn chằm chằm vào chỗ bị đứt.



-Hướng Thiên, anh không thấy là rất lạ ư? Dây bạc này nhìn qua rất chắc, sao lại đứt đúng lúc như vậy?



-Dây bạc này là mẹ tôi cầu được trong một ngôi chùa ở Thailand, lúc ấy tôi gặp chuyện ở Thailand, người nhà tôi ngoài việc ở bệnh viện chăm sóc tôi thì đều thay phiên đến chùa cầu phúc cho tôi. Sau đó tôi vì để người nhà an tâm bèn lấy đầu đạn treo vào dây bạc, đeo từ đó đến giờ.



Vừa nghe vậy Lăng Chính Trung không khỏi cả kinh:



-Sẽ không thật sự linh như vậy chứ?



Hướng Thiên nói rất nghiêm túc:



-Trước đây tôi làm cảnh sát lại lớn lên ở nước ngoài, vốn không tin thứ gọi quỷ thần, nhưng lần này tôi đã phần nào tin tưởng. Bởi tôi không thể giải thích vì sao dây chuyền mình đeo hơn một năm không làm sao lại đột nhiên bị đứt? Càng không thể giải thích vì sao xe Trình Tĩnh lại cố tình đâm phải Lâm Huy? Nếu những việc này chỉ có thể giải thích là trùng hợp, vậy tôi cũng chỉ có thể nói thật sự rất trùng hợp.



Lăng Chính Trung nghe Hướng Thiên giải thích vậy, hơn nửa ngày mới lẩm bẩm:



-Hóa ra khi người ta gặp xui xẻo, ngay cả chụp chung một tấm ảnh cũng có thể gặp nhiều chuyện rắc rối. Hướng Thiên, nếu không có anh rất có thể tôi đã sớm bị Trình Tĩnh hại chết. Nói đến nói đi đều là lỗi của thằng khốn Lâm Huy, hắn không những làm Trần Thế Mĩ mà còn hại tôi suýt mất mạng, món nợ này sau khi xuất viện tôi nhất định phải đòi hắn cho bằng sạch!



-Không cần đến lúc xuất viện, bây giờ anh ta đang ở ngay cạnh phòng anh đấy. Lúc anh mê man bên kia quả thật vô cùng ầm ĩ, những sự kiện phóng hỏa giết người liên tiếp này đều vì Lâm Huy mà xảy ra, bây giờ sự thật rõ ràng vợ anh ta quyết tâm chia tay, đang ở bên đó làm ầm ĩ đấy. Anh còn ý định đánh anh ta không?



Lăng Chính Trung nghe xong hơi suy nghĩ một lát, nói:



-Hay thôi đi, Lâm Huy có thể làm đến vị trí bây giờ đều do dựa vào nhà vợ giúp đỡ, không có chỗ dựa vững chắc kia, công ty vì dập tắt sóng gió có lẽ sẽ nhanh sa thải hắn, vậy là đủ rồi. Lăng Chính Trung tôi không bao giờ làm chuyện mượn gió bẻ măng này.