Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 20 :

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


CHƯƠNG 20



-Thế này người ta gọi là ác giả ác báo, chẳng qua đến sớm hay đến muộn thôi…



Dư Thắng Lân ngồi ghế trong phòng bệnh Lăng Chính Trung, thảnh thơi gặm táo cười trên nỗi đau của người khác.



Vừa rồi lúc hắn với Dương Nhất Tình tới thăm Lăng Chính Trung tình cờ đi ngang qua phòng bệnh Lâm Huy, hắn lúc ấy đang ngồi đần mặt trên giường, nếu so sánh với hình tượng hăng hái hồi trước thì như hai người khác nhau. Nhưng cũng chả trách được, đồng thời nhận được đơn ly hôn cùng đơn sa thải của công ty đúng là đả kích trí mạng với một người đang thăng tiến thuận lợi.



Dương Nhất Tình biết Dư Thắng Lân vẫn còn ghi hận chuyện Lâm Huy từng tung tin đồn về chuyện của hắn nên nói:



-Thôi, Lâm Huy bây giờ đã đủ xui xẻo lắm rồi, em lại còn muốn đánh rắn giập đầu nữa à.



Một câu làm Dư Thắng Lân ngoan ngoãn im miệng, Lăng Chính Trung nhìn thấy quả thực phục lăn, hắn búng tay gọi Dương Nhất Tình đến gần hỏi:



-Dư Thắng Lân ở công ty tớ có tiếng là không coi ai ra gì, rốt cuộc cậu dùng cách gì mà làm anh ta nghe lời cậu như vậy?



-Khụ…



Ngại Dư Thắng Lân ở cạnh, Dương Nhất Tình chỉ ho khan một tiếng chứ không nói gì, Dư Thắng Lân lại cười lạnh nói:



-Muốn học để trị vị kia nhà anh hả? Tôi thấy anh nên tỉnh ra đi, giải quyết chuyện trên dưới trước đi rồi nói sau.



Một câu đâm trúng vào tâm sự của Lăng Chính Trung, điều này vẫn làm hắn buồn bực không thôi. Hắn biết với tính cách của Hướng Thiên đương nhiên sẽ không rêu rao chuyện này, quá nửa đây là dự đoán của Dư Thắng Lân, nhưng sự thật kia có đánh chết hắn cũng không nhận.



Vết thương ở đầu Lăng Chính Trung không nặng, ở viện hai ngày đã khỏi hẳn, hắn muốn ra viện nhưng Hướng Thiên lại cứ muốn hắn ở thêm hai ngày nữa. Song bản thân lại nói có việc bận gần như không tới thăm hắn, nếu không phải có Dương Nhất Tình với Dư Thắng Lân, còn có Sở Phong thay phiên nhau tạt qua thì có lẽ Lăng Chính Trung sẽ buồn ra bệnh mất. Điều này làm trong lòng hắn rất không thoải mái, nói thế nào hắn cũng là tình nhân kiêm bệnh nhân, chẳng lẽ trong lòng Hướng Thiên không quan trọng bằng bán bảo hiểm?



Hamster, anh nếu không đến tôi sẽ lập tức úp cho anh cái nón xanh thật to lên đầu, dù sao y tá trưởng ở đây cũng không tồi, tôi gần đây hơi cô đơn!



Hình như cảm ứng được oán niệm trong lòng Lăng Chính Trung, đến ban đêm Hướng Thiên xách một hộp lớn đồ ăn tự tay mình làm tới thăm Lăng Chính Trung, còn nói với hắn sáng mai sẽ làm thủ tục xuất viện cho hắn.



Cái người bị lơ đến nỗi sắp mốc meo đương nhiên hớn hở không phản đối, nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề cực cực lớn – sau khi xuất viện hắn sẽ ở đâu?



Nhà mình đã bị đốt thành phế tích, nhà công ty cấp lại lộn xộn kinh khủng, xem ra chỉ có thể ở tạm chỗ Hướng Thiên.



Không để ý Lăng Chính Trung đang nghĩ gì, Hướng Thiên cơm nước với hắn xong bèn ngồi ở cuối giường mở máy tính làm việc. Lăng Chính Trung nhấm nháp cà phê Hướng Thiên pha, thấy Hướng Thiên đang tình thương mến thương với công việc thì cảm thấy hơi khó chịu.



Lăng Chính Trung tựa vào đầu giường, duỗi chân qua dùng ngón chân kẹp gấu áo bên hông Hướng Thiên khẽ giật giật, lại nghịch ngợm chui vào trong áo di di làn da mềm mại kia, hy vọng có thể làm Hướng Thiên chú ý. Thời gian này hắn chết dí trong bệnh viện, hai người căn bản chưa thương mến nhau, lần trước cố gắng lắm mới được Hướng Thiên cho phép, ai ngờ một trận hỏa hoạn đã dập tắt tất cả cảm xúc. Đêm nay trời đẹp cảnh hay, hắn mà bỏ qua thì là thằng ngu!



-Chính Trung, đừng lộn xộn.



Khẽ đẩy cái chân táy máy của Lăng Chính Trung ra, Hướng Thiên tiếp tục công việc của mình. Đột nhiên thấy bên hông ấm ấm, Lăng Chính Trung đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, thì thầm:



-Hướng Thiên, lần trước chúng ta mới làm một nửa…



-Khụ…



Không ngờ Lăng Chính Trung sẽ đột nhiên nói những lời như bom nổ này, Hướng Thiên kinh ngạc ngẩng đầu.



-Chính Trung, đây là bệnh viện, không phải anh muốn…



-Bệnh viện thì sao? Muộn thế này rồi không có ai đến đâu.



-Nhưng…



-Hướng Thiên, lần trước anh đáp ứng tôi, sẽ không đổi ý chứ?



-Vậy đợi chúng ta về nhà đi, ở nơi này nếu bị người khác thấy… Ưm…



Miệng bị cái hôn nhiệt tình của Lăng Chính Trung bịt kín, câu sau của Hướng Thiên đã bị diệt từ trong trứng nước.



Lăng Chính Trung bên hôn Hướng Thiên bên cầm laptop của anh để lên bàn, lại thuận thế đè Hướng Thiên lên giường bắt đầu kế hoạch đánh chiếm của hắn.



-Chính Trung… Ư…



Không cưỡng lại được nhiệt tình của người yêu Hướng Thiên nhanh chóng cởi giáp xin hàng, lại còn rất phối hợp cởi quần áo cho hai người khiến da thịt họ thân mật dán sát vào nhau.



Hai người nhanh chóng đứng nghiêm chào nhau, nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ cùng dục vọng thẳng đứng của Hướng Thiên trong lòng Lăng Chính Trung cực vui vẻ, Hamster, lần này anh còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ?



-Ôi…



Vui quá hóa buồn có ý nghĩa gì?



Chính là ý nghĩa giờ này Lăng Chính Trung cảm giác được.



Hắn kích động nên động tác có hơi khoa trương quá độ, vì thế cái đầu vừa mới khỏi của hắn vừa vặn đập vào song sắt ở đầu giường, Lăng Chính Trung rú lên một tiếng ôm chặt chỗ bị đau nằm vật xuống ngực Hướng Thiên.



-Chính Trung, anh không sao chứ? Có đau lắm không?



-Đau lắm…



Trong chốc lát Lăng Chính Trung chỉ cảm thấy như có vô vàn ngôi sao quay vòng vòng trước mắt hắn, quay đến nỗi làm hắn mất hết hứng thú làm ăn.



Hướng Thiên vội ôm lấy Lăng Chính Trung, nghiêng người đè ngược hắn xuống, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa cái trán bị đau của hắn, nhìn hắn đầy lo lắng.




Hướng Thiên gật đầu nhưng lại lập tức nói:



-Kỳ thật không cần phiền toái như vậy, lần sau nếu anh lại tức giận thì không cần hất đầu bỏ đi, anh cứ ra tay đánh tôi là được. Nhưng nhớ trước khi ra tay nhất định phải đánh tiếng với tôi một câu, tôi sợ vào lúc không để ý sẽ tự nhiên phản kích, như lần trước lại làm anh bị thương…



-Hamster, cái đồ ngốc nhà anh, anh đã nhìn thấy ai trước khi đánh người còn thông báo không?



Lăng Chính Trung rốt cuộc bật cười.



-Anh lấy đâu ra tiền mua nhà? Nói cho tôi biết thì tôi sẽ ký hợp đồng này, người được hưởng viết tên của anh.



-Ha ha, nhà tôi ở Canada mở mấy nhà hàng với quán trà, tôi đương nhiên được hưởng chút tiền trinh.



Vừa ra tay là một ngôi nhà, đây cũng coi như tiền trinh ư? Mệt hắn từ đầu còn tưởng Hamster rất nghèo đấy.



-Anh có tiền như vậy mà trước đây dám giả nghèo trước mặt tôi! Ở trong một căn hộ bé tí teo không tính, lại còn nói gì mà tiền đều bị các chị gái chia nhau hết…



Thấy tình nhân lại muốn trở mặt, Hướng Thiên vội vàng ôm Lăng Chính Trung vào lòng giải thích:



-Tiền từ chức của tôi thật sự bị các chị lấy chia nhau hết, số tiền gửi ngân hàng này kỳ thật là tiền chia hoa hồng hàng năm của nhà hàng, là mẹ tôi trộm gửi cho tôi, ngay cả bố tôi cũng không biết. Tôi đến chỗ anh họ vốn là muốn làm hết các công việc để làm phong phú bản thân, căn bản không có ý định động đến số tiền này. Nhưng Chính Trung, tôi không ngờ sẽ vô tình tổn thương anh, mà anh bây giờ vừa lúc cũng không có nhà, nên tôi mới có thể mua làm ngôi nhà về sau cho hai chúng ta.



Nghe qua cũng không tồi, Hamster còn rất biết quản lý tài sản nha.



-Vậy vì sao chủ hộ lại viết tên của tôi?



-Anh không hy vọng chủ hộ viết tên của anh sao?



Đương nhiên hy vọng, nhưng trên thực tế cũng như vậy thì càng tốt hơn.



Lăng Chính Trung ngẫm lại giáo huấn từ hai lần phản công thất bại, quyết định không ngừng cố gắng, dù sao hai người cũng có ngôi nhà của chính mình. Ngày tháng sau này còn rất dài, hắn kiểu gì chả có cơ hội, hê hê… Hướng Thiên nghi ngờ nhìn vẻ mặt tươi như hoa của Lăng Chính Trung.



-Chính Trung, anh cười nhìn rất âm hiểm đấy.



Lăng Chính Trung bật người qua hôn chụt một cái, cười nói:



-Hamster, anh dám nói tôi như vậy, anh bảo tôi nên trừng phạt anh thế nào?



Hướng Thiên đỏ bừng mặt.



-Đây là công viên đấy, anh đừng quá phận…



-Thế thì sao, dù sao cũng không có ai.



Lăng Chính Trung tiến lên ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Hướng Thiên, đang chuẩn bị lao đến như hổ đói vồ mồi, đáng tiếc một tiếng gọi khe khẽ thành công chặn lại hành động tiếp theo của hắn.



-Anh ơi, xin lỗi…



Ai hả? Không có mắt như vậy…



Lăng Chính Trung tức giận quay về phía có âm thanh, lại phát hiện hai cô gái tóc vàng mắt xanh đang đứng trước mặt họ.



Nhìn cách ăn mặc của họ hình như là du khách nước ngoài, lại là con gái, Lăng Chính Trung dễ dàng làm công việc điều chỉnh biểu tình trên mặt, rất lịch sự hỏi:



-Xin hỏi có chuyện gì?



Một cô gái cao hơn trong hai người dùng hán ngữ không quá lưu loát hỏi:



-Nếu có thể thì nhờ anh chụp giúp chúng tôi mấy bức ảnh không?



-Đương nhiên có thể.



Lăng Chính Trung không nói hai lời nhận lấy cameras đối phương đưa, để hai cô gái tạo dáng đủ kiểu liên tục chụp cho hai người, sau đó trả cameras lại còn nghĩ thầm hai người mau đi đi, hắn còn muốn tiếp tục anh anh em em với Hướng Thiên nữa.



Ai ngờ cô gái nhận cameras xong vẫn chưa đi lại còn rất nhiệt tình cầm tay hắn nói:



-Anh ơi, nhìn anh rất đẹp trai, chúng tôi có thể chụp một tấm với anh không?



Không ngờ đối phương lại đề nghị như vậy, Lăng Chính Trung quá sợ hãi liên tục “no, no, no” không ngừng, sau đó kéo Hướng Thiên đang đứng bên cạnh chạy trối chết, ném hai cô gái đang ù ù cạc cạc không hiểu gì ở phía sau.



Chạy được rất xa hai người mới dừng lại, Hướng Thiên khó hiểu:



-Chính Trung, anh sao thế, chỉ là chụp tấm ảnh thôi…



-Anh thì biết cái gì, trải qua lần này làm tôi đúc kết được một kinh nghiệm xương máu, đó là vĩnh viễn vĩnh viễn không được chụp ảnh chung với phụ nữ lạ!



Nghe vậy Hướng Thiên không nhịn được bật cười.



Chính Trung, anh việc gì phải để ý đến việc này?



Sau này mặc kệ mưa to hay gió lớn, tôi đều sẽ ở bên cạnh em cùng em đối mặt, đừng quên, tôi chính là người được nhận bảo hiểm của em, là người yêu thân mật nhất của em!



– Hoàn chính văn –