Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 107 : Vân Nha

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Bạch Tử Họa cau mày ngồi trước bàn cờ, lẩm bẩm, "Phải giải được thế cờ thì mới có thể hóa giải trận pháp." Bạch Tử Họa vừa đánh cờ, vừa quan sát kết giới quanh mình.



Hoa Thiên Cốt bám theo đám đệ tử cung Vô Cấu đi khắp khu rừng, mãi vẫn chưa thấy bọn họ dừng lại, hẳn là bọn họ đang tìm kiếm một thứ gì đó, "Chẳng lẽ là lùng Mị Nhi?" Hoa Thiên Cốt nghĩ vậy.



Đợi đến khi trời hửng sáng, đệ tử cung Vô Cấu mới rút lui, chắc họ quay về bẩm báo với Vô Cấu. Hoa Thiên Cốt đi ra, "Nhất định Mị Nhi đang ở quanh quẩn đâu đây thôi, nếu không đệ tử cung Vô Cấu sẽ không nửa đêm nửa hôm đi vây bắt khu rừng này, có lẽ mình nên báo cáo với sư tôn và Mạn Thiên trước." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt lấy bùa truyền âm ra, ném theo hai hướng.



Bấy giờ, một bóng người màu xám tro bay tới, Hoa Thiên Cốt vội vã nấp sau cây, vén lá ra để nhìn người đang ngự trên cành, sau đó nàng trợn mắt, "Thượng tiên Vô Cấu?"



Có điều Vô Cấu chỉ đứng trên cành cây, không ngừng bấm tay nhẩm tính toán, Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn thắc mắc, "Thượng tiên Vô Cấu đang sử dụng quan vi, chẳng lẽ...." Hoa Thiên Cốt giật mình che miệng, Vô Cấu đã phi thân bỏ đi, Hoa Thiên Cốt chạy ra, dõi theo bóng lưng của y. "Đó là hướng của môn Thiều Bạch." Xem ra suy nghĩ của nàng đã chuẩn xác rồi, nhất định thượng tiên Vô Cấu sẽ đi tìm Mị Nhi.



Hoa Thiên Cốt mải mốt phi thân đuổi theo, ở  trong một hang núi, bóng hình của Vô Cấu đột nhiên biến mất, Hoa Thiên Cốt vào trong hang, tìm tới tìm lui, "Thượng tiên Vô Cấu đâu rồi nhỉ? Rõ ràng ngài ấy đã vào đây mà?"



Hoa Thiên Cốt tiến vào sâu hơn, ở trong hang, tiếng bước chân trở nên vô cùng rõ rệt, Mị Nhi đang nằm trên một đống cỏ vừa nghe thấy động tĩnh đã hoảng hốt đứng lên lồm cồm bỏ chạy.



Hoa Thiên Cốt trông thấy có một người đang vô cùng chật vật bèn tiến đến kéo Mị Nhi dậy, song nàng còn chưa kịp mở miệng, Mị Nhi đã quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, "Ta van ông, ông bỏ qua cho ta đi, ta van ông đấy, ta van ông..."



Hoa Thiên Cốt thắc mắc, "Cô... không sao chứ?"



Mị Nhi nhận ra kia không phải giọng Vô Cấu bèn ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn Hoa Thiên Cốt, "Ngươi, ngươi là ai vậy?"



"Ta là đệ tử Trường Lưu..." Hoa Thiên Cốt chợt nhớ ra rằng mình đã bị trục xuất, thế nên nàng thay đổi lại thành, "Ta là đồ đệ của Thượng tiên Trường Lưu - Kiếm tôn, tên ta là Hoa Thiên Cốt, cô là Mị Nhi ư?"



Mị Nhi gật đầu, Hoa Thiên Cốt cũng an tâm hơn, "Vệ Tích tỷ tỷ vẫn luôn tìm cô ở khắp nơi đấy."



"Sư tỷ sao? Tỷ ấy..." Mị Nhi kinh ngạc, nàng không ngờ Vệ Tích vẫn còn nhớ đến nàng.



Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy bên trong hang núi này thực sự bất thường, nàng vội kéo Mị Nhi dậy, "Đừng nói nữa, ở đây không an toàn, mau đi với ta, nhanh lên!"



Hai người vừa mới chạy tới cửa hang thì Vô Cấu bước ra, giọng điệu lạnh lùng, "Đã không còn kịp nữa rồi."



Hoa Thiên Cốt đứng chắn cho Mị Nhi, "Thượng tiên Vô Cấu..." sau đó nàng quay lại bảo Mị Nhi, "Mị Nhi, cô chạy đi!"



Mị Nhi xoay người bỏ chạy, nhưng chạy được có mấy bước đã bị Vô Cấu đưa tay kéo nàng quay về, Hoa Thiên Cốt thấy thế bèn tiến đến giao thủ với Vô Cấu. Vô Cấu một tay giữ Mị Nhi nên không tiện giao chiến, y lập tức đánh một chưởng khiến Mị Nhi ngã xuống nôn ra máu. Sau đấy Vô Cấu đấu với Hoa Thiên Cốt, song Hoa Thiên Cốt không phải đối thủ của y, qua vài hiệp, nàng cũng gục xuống.



Vô Cấu kinh ngạc nhìn tay mình, một chưởng vừa mới đánh Hoa Thiên Cốt kia vừa bị phản ngược lại chút tia sấm sét, y hơi giật mình, y đẩy Mị Nhi đi, tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt che ngực, ngẩng đầu lên, "Thượng tiên Vô Cấu, ngài hãy dừng lại đi!"



"Hoa Thiên Cốt, đây không phải chuyện của ngươi!" Vô Cấu chỉ tay về phía nàng.



"Rốt cuộc Mị Nhi đã làm sai chuyện gì mà khiến ngài phải giết cô ấy chứ?"



"Lẽ trời quang minh, Vân Nha là bạn tốt của ả, vậy mà ả lại hại chết nàng, chẳng lẽ ta không được trả thù hay sao?" Vô Cấu giận dữ.



Hoa Thiên Cốt giật mình, "Mị Nhi thân là đệ tử môn Thiều bạch, dù cô ấy có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cũng phải do chính môn phái của cô ấy tới đây xử lý, ngài không thể tự ý thi hành bản án riêng! Thượng tiên Vô Cấu, ai cũng mắc lỗi mà, con từng nghe Tôn thượng kể, ngài từng bảo cảm hóa một người phạm phải sai lầm còn quan trọng hơn cả việc giết kẻ đó. Mị Nhi cũng đã chịu sự trừng phạt rồi, cô ấy đã biết lỗi, xin ngài hãy cho cô ấy thêm một cơ hội nữa đi!"



Vô Cấu hừ lạnh một tiếng, "Trước kia ta cũng từng cho rằng như vậy, nhưng từ khi Vân Nha chết, ta đã nhận ra tất cả hoàn toàn sai, ta tha thứ cho ả thì có thể thay đổi được gì ư? Sự hối cải của ả ta có thể giúp Vân Nha sống lại sao? Trên thế gian này có rất nhiều chuyện không tài nào bù đắp nổi, có những tội lỗi, chỉ có chết, mới có thể xóa bỏ!"



Vân Nha là một kẻ trộm, nàng tới Liên Thành cũng là vì muốn đánh cắp sợi dây chuyền Thiên Nhãn làm từ ngọc lưu ly, vậy nên nửa đêm canh ba nàng đã lẻn vào, song lại bị Thành chủ của Liên Thành phát hiện, nhất thời kinh hoảng, nàng đã chạm phải bẫy. Trong nháy mắt, mấy trăm mũi tên bắn về phía Vân Nha, ban đầu Vân Nha còn cản được, dần dà, nàng đành lực bất tòng tâm, bị một mũi tên bắn trúng bả vai.



Mắt thấy một mũi tên còn sót lại đang nhắm thẳng vào nàng, Vô Cấu vội đưa tay dùng lực để chế trụ lại mũi tên kia, sau đó vứt nó xuống đất, Vân Nha thở phào nhẹ nhõm.




Vân Nha thương tâm ngồi khóc tỉ tê dưới tàng cây, Mị Nhi thay trang phục xong ra gặp nàng, vừa vào rừng đã nghe thấy tiếng khóc của Vân Nha bèn vội vàng chạy tới bên nàng, lo lắng hỏi, "Vân Nha à? Vân Nha, Vân Nha, cô làm sao thế? Ai dám bắt nạt cô, cô mau nói ta nghe, Vân Nha..."



Vân Nha nức nở, "Thành chủ, ngài trục xuất ta rồi."



Mị Nhi hơi giật mình, sau đó nàng an ủi, "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, trục xuất thì trục xuất, ai thèm gì cái cung Vô Cấu của ông ta chứ, cùng lắm thì cô tới môn Thiều Bạch đi, nhất định sư phụ sẽ đồng ý thu nhận cô thôi."



Vân Nha lắc đầu, "Cảm ơn cô, Mị Nhi, cung Vô Cấu như nhà của ta vậy, ta sinh ra là người của cung Vô Cấu, chết đi cũng là quỷ của cung Vô Cấu."



Mị Nhi thấy thế cũng hiểu khuyên nhủ là vô dụng, nàng lo lắng nói, "Thế giờ cô định làm gì hả?"



"Ngọc lưu ly Thiên Nhãn đã bị mất, chắc chắn thành chủ hiểu nhầm là do ta đánh cắp rồi." Vân Nha kéo tay Mị Nhi, "Ta tin rằng chỉ cần ta có thể tìm lại được nó thì nhất định sẽ giải được oan, đến lúc ấy ta sẽ được quay trở lại cung Vô Cấu, trở lại bên người thành chủ!"



"Cái gì?" Mị Nhi kinh ngạc, "Cô định đi tìm ngọc lưu ly Thiên Nhãn ư? Nhưng mà, tìm ở đâu đây?"



"Dù có phải lật hết cả thế gian, ta cũng phải tìm cho bằng được." Vân Nha quyết tâm.



Đột nhiên Mị Nhi lại thoáng có một ý tưởng, nàng hơi do dự, song cuối cùng cũng không thể chống cự lại dục vọng của chính mình, "Vân Nha này, cô nói xem... ngọc lưu ly Thiên Nhãn với kinh Tứ Hoang, thì cái nào quan trọng hơn?"



"Ta cũng không biết, chắc là kinh Tứ Hoang." Vân Nha vừa khóc vừa đáp.



Mị Nhi thầm vui mừng. "Ta có tung tích của kinh Tứ Hoang đấy, cô có muốn biết không?"



Vân Nha ngẩng đầu giật mình, "Hả? Có thật không?"



Mị Nhi gật đầu, Vân Nha mừng rỡ, "Nếu có thể tìm được lại kinh Tứ Hoang, lập công chuộc tội, nói không chừng thành chủ sẽ tha lỗi cho ta, Mị Nhi à, mau nói cho ta biết đi!" Vân Nha nhìn Mị Nhi đầy mong đợi.



Mị Nhi bèn đáp, "Ta đã quan sát rồi, kinh Tứ Hoang gồm có bốn quyển, chia ra ở chỗ sư phụ ta và ba vị Chưởng môn phái khác."



"Sư phụ cô ư?"



"Dù cho chúng ta có hợp lực thì cũng không phải đối thủ của bất cứ ai trong số bọn họ, cho nên biện pháp duy nhất là..." Mị Nhi nhìn Vân Nha, ý thì không cần nói cũng biết.



Vân Nha hiểu ý Mị Nhi, nàng tỏ ra kiên định, "Ta sẽ đi trộm nó về!"



Đêm đấy, Vân Nha diện một thân áo đen, đột nhập môn Thiều Bạch, dưới sự chỉ dẫn của Mị Nhi, nàng vào phòng Nhạn Đình Sa, mở cửa mật thất, lấy đi quyển kinh Tứ Hoang. Song ngay khi vừa mới ra khỏi cửa phòng, nàng lập tức bắt gặp Nhạn Đình Sa cùng cả ba vị Chưởng môn kia đang đi vào, Mị Nhi thì vừa nghe thấy tiếng động đã nấp vào trong căn phòng bí mật, không dám ló mặt ra.



Thế là cả bốn liên hiệp đối phó với Vân Nha, đương nhiên Vân Nha không phải là đối thủ của bọn họ, tuy nhiên nàng cố sống cố chết không chịu buông quyển kinh Tứ Hoang, mang theo thương tổn nặng nề thoát ra khỏi môn Thiều Bạch.



Mị Nhi thấy Vân Nha bị thương nặng thì thất kinh, lo lắng không thôi, nàng thừa dịp đám người Nhạn Đình Sa đuổi theo Vân Nha để chạy đi, tìm Vân Nha, "Vân Nha ơi, Vân Nha..."



Cuối cùng trong một bụi cỏ, nàng trông thấy cánh tay của Vân Nha, Mị Nhi chạy tới, đỡ Vân Nha ngồi dậy, "Vân Nha ơi, Vân Nha, cô sao vậy? Cô cố gắng lên đi mà, Vân Nha!"



Vân Nha thở hổn hển, nàng ôm quyển kinh Tứ Hoang vào lồng ngực, vui vẻ bảo, "Ta, ta thành công rồi, cơ mà, giờ nhìn lại, ta lại không thể quay về cung Vô Cấu được nữa," Mị Nhi đau lòng nhìn Vân Nha, Vân Nha đưa quyển kinh Tứ Hoang cho nàng, "Mị Nhi này, cô nhất định, nhất định phải giúp ta... giao vật này cho, cho thành chủ."



Mị Nhi gật đầu, Vân Nha dõi mắt nhìn theo phương trời nơi có Vô Cấu, "Mong rằng... ngài sẽ... tha thứ... cho ta..." rồi nhắm mắt lại, vùi mặt trên vai của Mị Nhi, khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ không cam lòng.



--- ------ --------