Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 108 : Hiểu nhầm

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Mị Nhi nhìn Vô Cấu với dáng vẻ thẳng thắn thành khẩn, "Ta có lỗi với Vân Nha, ta đã xúi giục nàng đánh cắp kinh Tứ Hoang, nhưng lại không chống cự lại nổi cám dỗ, không tuân thủ lời hứa, giữ lại kinh Tứ Hoang cho mình để tu luyện, nhưng... ông - Thượng tiên Vô Cấu!" Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi, "Ông nghĩ mình không sai chút nào sao? Ha ha ha, ngọc lưu ly Thiên Nhãn cái gì chứ, đến khi chết, Vân Nha cũng không biết đó chỉ là cái cớ để ông có thể đuổi nàng ra khỏi môn thôi! Ông vì bản thân mà bỏ rơi Vân Nha, Vân Nha thế mà đã giúp ông tìm lại kinh Tứ Hoang, hy sinh chính mình! Ông mới là kẻ đã hại chết Vân Nha, không phải sư phụ, không phải ta, mà là ông!!!" Mị Nhi chỉ tay về phía Vô Cấu.



"Im miệng!" Vô Cấu tức giận bắt lấy cổ tay Mị Nhi, sau đó dùng sức, Mị Nhi lập tức tắt thở.



Hoa Thiên cốt vội vàng tiến đến đỡ lấy Mị Nhi, nàng không ngừng gọi, "Mị Nhi ơi, Mị Nhi..." nhưng Mị Nhi không đáp lại, Hoa Thiên Cốt đau buồn đặt nàng nằm lên nền đất, sau đó quay lại nói với Vô Cấu, "Ngài còn định tiếp tục ư?"



"Không, chỉ còn một người nữa thôi là tất cả sẽ chấm dứt." Vô Cấu lạnh lùng nhìn Hoa Thiên Cốt, tiến đến gần nàng, Hoa Thiên Cốt lùi về phía sau, "Ngươi cho rằng, ngươi có thể theo dõi ta dễ dàng như vậy sao?"



Chợt Hoa Thiên Cốt nói, "Hóa ra ngài cố tình dụ ta đến đây, thật ra thì, người cuối cùng ngài muốn giết chính là ta!"



"Ngươi đoán đúng đấy, không hổ danh là đồ đệ của Thiều Nguyệt, tuy nhiên, bây giờ Thiều Nguyệt lại không ở đây để che chở cho ngươi, đừng bàn tới những việc khác làm gì." Dứt lời, Vô Cấu hướng tay mình đánh về phía Hoa Thiên Cốt.



Hoa Thiên Cốt vội giơ tay lên phòng ngự, song vẫn không địch lại nổi công lực thâm hậu của Vô Cấu, mặc dù tấm bùa hộ mệnh trước ngực nàng đã phát ra tia sấm sét, nhưng Vô Cấu vẫn chẳng thèm ngó ngàng, tựa như y muốn đẩy nàng vào chỗ chết bằng mọi giá. Khóe miệng Hoa Thiên Cốt dần dà cũng xuất hiện một dòng máu, lúc nàng nghĩ sắp không thể tiếp tục chịu đựng thêm thì đột nhiên có một luồng tiên lực mạnh mẽ chậm rãi rót vào người nàng, lan ra toàn thân, sau đó truyền tới hai tay nàng, rồi đến lòng bàn tay, cuối cùng va chạm với tiên lực của Vô Cấu.



Hoa Thiên Cốt từ từ quay đầu lại, nàng bắt gặp một gương mặt quen thuộc, bật cười thoải mái, "Sư tôn..."



Vô Cấu bị bất ngờ đánh lùi lại, y cố gắng giữ thăng bằng, nhìn về phía Thiều Nguyệt, "Quả nhiên muội vẫn tới."



Thiều Nguyệt trông thấy vết máu bên miệng Hoa Thiên Cốt, cô cau mày, thu hồi lại tiên lực xong bèn ôm lấy eo Hoa Thiên Cốt, bảo hộ nàng vào trong ngực, một tay lại nâng lên lau máu cho nàng, dịu dàng bảo, "Tiểu Cốt à, chúng ta đi thôi!" Sau đó cũng chẳng thèm nhìn Vô Cấu lấy một cái mà trực tiếp xoay người rời đi, Vô Cấu thấy vậy bèn phất ống tay áo, mải mốt đuổi theo.



Phi hành trong rừng một lát cũng tạm thời cắt đuôi được Vô Cấu, Thiều Nguyệt ôm Hoa Thiên Cốt xuống một nơi khá là kín đáo, cô tìm chỗ cho Hoa Thiên Cốt tĩnh tọa rồi ngồi đối diện nàng, trị thương cho Hoa Thiên Cốt.



"Sư tôn ơi, con..." Hoa Thiên Cốt muốn nói mình không sao, song nàng thấy dáng vẻ sốt sắng của Thiều Nguyệt vì nàng thì không nói nữa.



"Hoa Thiên Cốt, không cần nhiều lời, để ta trị thương cho con trước đã." Thiều Nguyệt vẫn nhíu chặt mày, cô dang hai tay vận công, chuẩn bị trị thương cho Hoa Thiên Cốt.



Mặc dù sự gấp gáp lo lắng của Thiều Nguyệt khiến Hoa Thiên Cốt rất vui, nhưng Hoa Thiên Cốt cũng không muốn trông thấy Thiều Nguyệt cau mày. Nàng nâng tay phải lên, nhẹ vuốt giữa mi Thiều Nguyệt, cười bảo, "Sư tôn à, đừng cau mày, Tiểu Cốt không muốn thấy sư tôn cau mày đâu, Tiểu Cốt chỉ mong rằng sư tôn có thể mỉm cười vui vẻ mỗi ngày."



Thiều Nguyệt đang vận công bỗng trầm mặc chốc lát, sau đó cô giãn mày, nở nụ cười bắt lấy bàn tay của Hoa Thiên Cốt, gật đầu, "Được, hết thảy đều nghe theo con."



Thiều Nguyệt kiểm tra qua thân thể Hoa Thiên Cốt, khi đã chắc chắn không có gì đáng ngại, cô lại truyền ít tiên lực cho nàng, xong xuôi mới dám thở phào nhẹ nhõm, Hoa Thiên Cốt nhớ đến Vô Cấu bèn vội nói, "Đúng rồi, sư tôn ơi, hóa ra Vân Nha chính là kiếp sinh tử của Vô Cấu đấy ạ."




"Ta biết," Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Vô Cấu, ban nãy cô cũng nói với y rồi, y nhắc lại làm gì? "Tiểu Cốt là kiếp sinh tử của ta, nhưng thế thì cũng chẳng thay đổi được điều gì, Tiểu Cốt vẫn là Tiểu Cốt, đó là cô bé mà ta đã dõi theo từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, quan hệ giữa chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi, chúng ta vẫn là sư đồ, mãi mãi không thay đổi!"



Hoa Thiên Cốt giật mình lùi về đằng sau, trong đầu không ngừng văng văng lời của Vô Cấu và Thiều Nguyệt, "Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của ngươi." "Ta biết".



Hóa ra sư tôn vẫn luôn biết mình là kiếp sinh tử của người? Hoa Thiên Cốt không dám tin, nàng hồi tưởng lại trước kia, sư tôn luôn bị thương vì nàng, chẳng lẽ đó cũng bởi kiếp sinh tử? Không, mình không thể hại sư tôn, không thể, tuyệt đối không thể! Cho dù không thể tiếp tục ở bên sư tôn, mình cũng muốn sư tôn sống thật tốt!



"Nếu ngươi biết ý nghĩ thật sự của Hoa Thiên Cốt, liệu ngươi có còn kiên định như vậy không?" Vô Cấu nhìn người đứng đằng sau Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Vô Cấu, chẳng lẽ ngài ấy biết tình cảm của mình dành cho sư tôn....



"Vô Cấu, đi gặp sư huynh với ta đi, huynh đã giết Chưởng môn các phái, sư huynh cần phải cho thiên hạ một câu trả lời." Thiều Nguyệt lại cho rằng Vô Cấu chỉ muốn cô phân tâm mà thôi.



"Hừ, Thiều Nguyệt, ngươi và Tử Họa vẫn còn ngây thơ như vậy ư, ta sẽ tự cho thiên hạ một câu trả lời." Vô Cấu duỗi tay ném thanh kiếm trên tay mình lên không trung, sau đó bay về phía trước, để mũi kiếm đâm thẳng vào ngực mình.



Thiều Nguyệt giật mình, cô vội tiến đến hòng đẩy thanh kiếm đi, thanh kiếm rơi xuống đất, cô tức giận hét lên, "Huynh đang làm gì vậy hả? Huynh nghĩ cái chết sẽ là câu trả lời cho thiên hạ hay sao?"



"Đây là sự trừng phạt của ta dành cho chính mình..." Vô Cấu đưa tay đánh vào trong hư không, thanh kiếm vừa rơi xuống đất lại quay lại tay Vô Cấu.



Thiều Nguyệt giận dữ, cô lại vứt thanh kiếm kia đi, song lại quên chưa thu hồi kiếm của mình, đột nhiên Vô Cấu dùng tay không bắt lấy mũi kiếm Kinh Lôi, sau đó dùng ngực nhắm nó về phía ngực mình.



Thiều Nguyệt khiếp sợ không thôi, "Huynh..."



Ngực của Vô Cấu đã nhuộm một màu đỏ rực, ánh mắt y yếu ớt, "Ta không giúp được Tử Họa, chỉ có thể để huynh ấy... bỏ ngươi..."



"Cái gì? Huynh nói sư huynh với ta..." Thiều Nguyệt khó tin.



Hoa Thiên Cốt nhận ra bất thường bèn vội vã chạy tới, nàng nghe thấy những lời đầy ẩn ý kia của Vô Cấu bèn dừng bước, cõi lòng nàng dậy sóng, Tôn thượng với sư tôn... nhớ về quãng thời gian tại điện Tuyệt Tình, nhất là thời điểm nàng sử dụng tri vi, nàng đã thấy Tôn thượng nắm tay sư tôn, kí ức còn như mới vậy, và cả vẻ mặt không hề lạnh như băng mà Tôn thượng chỉ dành cho sư tôn... toàn bộ, toàn bộ hết thảy, khiến cho não Hoa Thiên Cốt thật sự không đủ dùng rồi.



Đến khi Thiều Nguyệt trông thấy Bạch Tử Họa đứng đằng sau lưng Vô Cấu, cô mới kinh ngạc, "Sư huynh?" Sau đó chợt hiểu mục đích của Vô Cấu, anh ta biết sư huynh sẽ tới, rồi lại muốn chết trong tay mình trước mặt sư huynh, anh ta muốn... sư huynh hận mình?



--- ------ ----