Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 22 : Thuyên Thiên Liên

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Thiều Nguyệt ngự phi kiếm bay đến Thục Sơn, thấy đám người của Thất Sát điện làm loạn khắp nơi, cô bèn lấy ngọc tiêu, vận pháp lực để thổi, đồ đệ Thất Sát điện ở bên dưới cuống quít một hồi rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh. Thiều Nguyệt thu hồi ngọc tiêu, tiến tới đại điện Thục Sơn, trong điện, Thanh Hư Đạo Trưởng đang đứng song song với Thiện Xuân Thu, Thiều Nguyệt không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ thấy một kẻ mặc đạo phục Thục Sơn, đeo mặt nạ màu đen chật vật tiếp cận Thanh Hư Đạo Trưởng, Thiều Nguyệt cả kinh, cô nhớ rằng Thanh Hư Đạo Trưởng bị chính đồ đệ của mình phản bội, Thiều Nguyệt đưa tay tụ tiên khí lên ngọc tiêu, sau đó phóng về phía đệ tử Thục Sơn kia.



Vân Ế bước vào đại điện, Thiện Xuân Thu nở nụ cười quỷ dị, thấy Thanh Hư không hề đề phòng Vân Ế thì nụ cười lại càng sâu hơn. Vân Ế giả bộ bị thương nặng, đi đến trước mặt Thanh Hư, "Sư phụ,  Thiện Xuân Thu dẫn người tới tấn công, huynh đệ chúng con...." dứt lời lập tức ngã xuống đất.



Thanh Hư vội vàng tiến đến đỡ y dậy. "Vân Thư thì sao?"



"Vân Thư đã bị Thất Sát giết chết, huynh ấy vì con, huynh ấy vì con...." Sự chú ý của Thanh Hư đều tập trung vào lời của Vân Ế, còn Vân Ế lại thừa dịp này rút đoản kiếm ra, đâm về phía Thanh Hư, đúng lúc đó ngọc tiêu của Thiều Nguyệt phi như gió tới, đánh trúng Vân Ế, y ngã lăn ra đất, đoản kiếm cũng văng đi.



Thanh Hư khó tin nhìn Vân Ế, "Vân Ế, con..." Lão không hiểu vì sao đồ đệ của mình lại câu kết với Thất Sát điện?



Thiện Xuân Thu thấy kế hoạch của gã bị phá rối thì tức giận chửi bới, "Ai? Là kẻ nào dám phá hỏng việc của ta!"



Thiều Nguyệt bay vào trong đại điện, ngọc tiêu tự động quay về tay cô, cô gật đầu với Thanh Hư một cái, "Thanh Hư Đạo Trưởng!" Sau đấy quay người nhìn về phía Thiện Xuân Thu, "Sát Thiên Mạch có biết chuyện ngươi đang làm hay không?"



Thiện Xuân Thu trở nên dữ tợn, "Ngươi là người phương nào, dám cả gan gọi tục danh của Thánh quân!"



"Sát Thiên Mạch không quan tâm, chả lẽ phải để ngươi quản?" Thiều Nguyệt cười.



Thiện Xuân Thu giận dữ, duỗi tay đánh về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt một tay cầm ngọc tiêu ngăn chặn, tay kia triệu hồi Kinh Lôi kiếm, trong nháy mắt Kinh Lôi phóng tới Thiện Xuân Thu, quanh người gã phủ một tầng sấm sét mỏng, Thiều Nguyệt quát, "Điện!"



"A....." Thiện Xuân Thu kêu to, Thiều Nguyệt một chưởng đánh bay gã ra ngoài điện, sau đó vội vàng tới bên Thanh Hư Đạo Trưởng, "Thanh Hư Đạo Trưởng, ngài không sao chứ?"



Thanh Hư lắc đầu, "Không sao, lần này Thất Sát điện muốn cướp đoạt Thuyên Thiên Liên, sư chất, ngươi mau mang Thuyên Thiên Liên về Trường Lưu đi, tuyệt đối không thể để Thần khí rơi vào tay Ma phái!"



"Thanh Hư Đạo Trưởng, ngài cùng ta về Trường Lưu đi!" Thiều Nguyệt không nhận lấy Thuyên Thiên Liên.



"Ta là Chưởng môn Thục Sơn, sao có thể bỏ Thục Sơn lại được." Thanh Hư khăng khăng nói.




Thiện Xuân Thu ngắt lời hắn, "Không sao, có thể giữ ả ta đã là không tệ, dù sao cũng nắm được Thuyên Thiên Liên trong tay, xem ra Vân Ế thật sự phản bội Thục Sơn, có Thuyên Thiên Liên, chả lẽ phải sợ ả!"



Khi Thiều Nguyệt chạy tới, chỉ thấy Vân Ế đâm kiếm về phía Hoa Thiên Cốt, xem ra muốn lấy mạng nàng, Thiều Nguyệt vận tiên lực điều khiển Kinh Lôi kiếm, tấn công Vân Ế, Vân Ế bị đánh bay, ngã xuống đất ho ra máu. Thiều Nguyệt tới trước mặt y, "Là ngươi giết Thanh Hư Đạo Trưởng sao?"



"A, a a, ha ha ha, là ta thì sao, lão già đó đáng chết!" Vân Ế điên cuồng đáp.



Hoa Thiên Cốt thấy bóng người trang phục trắng như tuyết, toàn thân phủ một tầng bạch quang, cảm giác quen thuộc bỗng ùa về, nhưng nàng suy nghĩ kĩ lại, vẫn mơ hồ không rõ, cũng chẳng nhớ gì. Vừa nghe thấy Vân Ế nhục mạ Thanh Hư Đạo Trưởng, Hoa Thiên Cốt tiến đến tức giận, "Vân Ế, ngươi phản bội Thục Sơn, còn dám nói Thanh Hư Đạo Trưởng ư."



"Ngươi là Vân Ế?" Thiều Nguyệt hỏi, kẻ này luôn khiến Hoa Thiên Cốt chịu khổ, lại tính kế với nàng, vì mối thù của Thanh Hư Đạo Trưởng, cũng vì Hoa Thiên Cốt, tuyệt đối không thể để Vân Ế được sống.



"Phải, ta là Vân Ế!" Vân Ế quật cường trả lời.



"Được, vậy người mau xuống dưới kia chuộc lỗi với Thanh Hư Đạo Trưởng đi!" Thiều Nguyệt nâng kiếm về phía Vân Ế, đột nhiên một ánh sáng vàng rực bao phủ bầu trời, một sợi dây xích không ngừng xoay tròn giữa không trung, dần dần quấn quanh Thiều Nguyệt, Vân Ế thấy Thiều Nguyệt phân tâm bèn tranh thủ bỏ trốn.



Thiều Nguyệt vội vàng ôm Hoa Thiên Cốt, phi thân né tránh, Hoa Thiên Cốt tựa vào ngực Thiều Nguyệt, loại cảm giác thân thuộc lại xuất hiện, tại sao nàng lại không rõ rốt cuộc là thân thuộc ở đâu chứ?



Thiện Xuân Thu làm phép với Thuyên Thiên Liên, Thiều Nguyệt không kịp né tránh, đành bị kẹt giữa Thuyên Thiên Liên. Thiện Xuân Thu cười ha hả, "Quả nhiên Thuyên Thiên Liên là Thần khí thượng cổ, uy lực khổng lồ, chờ bọn ta thu thập đủ Thập phương Thần khí, toàn bộ thiên hạ sẽ phải cúi đầu." Sau đó hắn phát hiệu lệnh cho thủ hạ.



"Dạ!"



"Mau chắn các cửa lên núi, ngay cả một con ruồi cũng không được phép lọt!"



"Vâng!" Đám đệ tử phái Thất Sát đồng thanh, "Đi!" Nhao nhao phòng thủ ở các cửa ra vào.



--- ------ --------