Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 23 : Không quen

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Bị kẹt ở bên trong Thuyên Thiên Liên, Thiều Nguyệt dùng Kinh Lôi kiếm đánh thủng lỗ nào, ngay lập tức Thuyên Thiên Liên khôi phục nguyên trạng chỗ đấy, Thiện Xuân Thu bật cười, "Ngay cả thần tiên cũng trốn không thoát Thuyên Thiên Liên, huống chi một thượng tiên như ngươi? Thiều Nguyệt, tốt nhất là ngươi nên tiết kiệm sức lực đi! Ha ha ha!" Vân Ế đứng cạnh Thiện Xuân Thu cũng cười ha hả.



Thiều Nguyệt bỏ ngoài tai lời của Thiện Xuân Thu, tiếp tục thử mở Thuyên Thiên Liên, song kết quả nó lại ngày càng thu hẹp, Hoa Thiên Cốt lo lắng hỏi, "Sao Thuyên Thiên Liên ngày càng chật thế?"



Thiều Nguyệt thu hồi Kinh Lôi kiếm, "Mỗi lần ta sử dụng pháp lực, Thuyên Thiên Liên sẽ  trở nên bó chặt hơn."



"Thượng tiên, có phải người tên là Thiều Nguyệt không?" Hoa Thiên Cốt đã nghe qua danh của cô từ miệng Thanh Hư, "Vậy người có biết Bạch Tử Họa của Trường Lưu không?"



"Đó là sư huynh ta, sao thế?" Thiều Nguyệt liếc nhìn Hoa Thiên Cốt, quả nhiên Tiểu Cốt không còn nhớ mình, mặc dù có chút thương tâm, nhưng Tiểu Cốt cũng không nhớ sư huynh, vậy cũng tốt, cũng tốt, Thiều Nguyệt không ngừng tự an ủi bản thân.



"À, trước khi Thanh Hư Đạo Trưởng lâm chung, ngài có nhờ ta chuyển lời cho Bạch Tử Họa, báo chuyện Thuyên Thiên Liên bị cướp đoạt, còn cả việc Thiều Nguyệt bị mắc kẹt, Thiều Nguyệt đấy chính là Thượng tiên ư?" Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, người kia tên cũng có một chữ "Nguyệt" giống Nguyệt tỷ tỷ, liệu có phải bởi vậy nên mới thấy quen thuộc hay không?



"Ta chính là Thiều Nguyệt, cô yên tâm, trước khi đi, ta đã thông báo qua với sư huynh rồi, có lẽ huynh ấy sẽ tới đây nhanh thôi." Thiều Nguyệt tĩnh tọa tại chỗ, mới vừa rối dốc sức đột phá trận pháp, còn bị pháp lực phản phệ, sau đó nhất mực lo lắng cho Tiểu Cốt thành ra chẳng quản nhiều, nay thấy Tiểu Cốt đã bình an vô sự, lòng cũng yên tâm, cô bắt đầu cảm thấy ngực đau vô cùng, đành ngồi tự chữa thương.



Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt nhắm mắt tĩnh tọa, nói, "Xin lỗi nha, Thượng tiên, cũng vì ta, hại người không thể ra ngoài được."



Thiều Nguyệt mở mắt, tay hơi giơ lên tính xoa đầu an ủi nàng, song chợt nhớ ra Tiểu Cốt đã quên mình, làm thế thì đột ngột quá, cô lại thả tay xuống, "Đây không phải lỗi của con."



Hoa Thiên Cốt thấy Thượng tiên không trách cứ gì mình nên hiếu kì hỏi, "Thượng tiên, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không, sao con luôn cảm thấy người thật quen thuộc?"



Thiều Nguyệt đơ một lúc, không thể trả lời, Hoa Thiên Cốt tiếp tục, "Con có một tỷ tỷ, từ lúc con còn nhỏ, nàng đã ở bên con rồi, nhưng bỗng dưng một ngày, nàng rời đi, con muốn tìm nàng, không hiểu sao lại quên mất dáng vẻ của nàng, Thượng tiên, người nói xem, có phải con rất đần độn hay không, thật quá đáng nhỉ? Nếu Nguyệt tỷ tỷ mà biết, liệu nàng có giận con không?"



Hóa ra Tiểu Cốt chưa hoàn toàn quên cô, Thiều Nguyệt hơi mừng rỡ, mỉm cười bảo, "Sẽ không đâu, chỉ cần con giữ vững tín niệm của mình, một ngày nào đó con sẽ gặp được nàng."



"Thật không ạ? Thật không Thượng tiên?" Hoa Thiên Cốt mở to mắt nhìn cô.
Thiện Xuân Thu vội vàng ngồi dậy, quỳ xuống giải thích, "Thánh quân, không phải ta giết, là Vân Ế, Thánh quân tha mạng!" Vân Ế cả kinh, mải mốt đứng lên chạy trốn.



Sát Thiên Mạch quay sang nói với Bạch Tử Họa, "Bạch Tử Họa, hôm nay ta trả Thuyên Thiên Liên lại cho ngươi, món nợ này, chúng ta xóa bỏ đi." Thiện Xuân Thu nghe vậy có chút không cam lòng.



"Hơn trăm tính mạng đệ tử Thục Sơn, ngươi tính như thế sao?" Bạch Tử Họa hỏi ngược lại.



"Vậy ngươi muốn thế nào?"



"Giao Thiện Xuân Thu và cả Vân Ế cho ta."



"Vân Ế thế nào, ta không quan tâm," Sát Thiên Mạch nhìn Thiện Xuân Thu, "Nhưng mạng của Thiện Xuân Thu là của ta! Ngoài ta ra, không ai được động vào hắn." Thiện Xuân Thu nghe xong lộ rõ vẻ thỏa mãn xen lẫn cao hứng. Sát Thiên Mạch duỗi hai tay ra, mấy đệ tử Thất Sát bay lên không trung, hắn đánh một chưởng về phía bọn họ, trong nháy mắt, bọn họ tan thành mây khói, Bạch Tử Họa cau mày nhìn hắn.



Sát Thiên Mạch bảo, "Vậy đã đủ bồi thường hay chưa?" Bạch Tử Họa không nói gì, Sát Thiên Mạch lại tự tay giết chết đệ tử môn phái của mình.



Bạch Tử Họa không đành lòng, hô. "Dừng tay! Sát Thiên Mạch, chẳng lẽ trong mắt ngươi, mạng sống thủ hạ không hề đáng giá ư?"



Sát Thiên Mạch không trả lời, nhìn Thiện Xuân Thu, "Trả Thuyên Thiên Liên cho hắn." Thiên Xuân Thu hơi do dự, Sát Thiên Mạch mất kiên nhẫn, "Cái gì? Ngươi cho rằng ta thật sự không dám giết ngươi sao?" Thiện Xuân Thu không còn cách nào khác ngoài giao Thuyên Thiên Liên cho Bạch Tử Họa.



Bạch Tử Họa nhận lấy Thuyên Thiên Liên, cảnh cáo, "Sát Thiên Mạch, quản lí cho tốt thủ hạ của ngươi, nếu không sẽ không tránh khỏi ngày chính - tà giao đấu, đến lúc đó, đừng trách ta san bằng Thất Sát điện của ngươi!"



"Được, ta chờ!" Dứt lời, Sát Thiên Mạch xoay người bay đi, đệ tử Thất Sát điện cũng bỏ đi cùng.



--- ------ ------ ------ ------ -------