Bảo Hộ Em Suốt Đời
Chương 29 : Tu luyện
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
Trong đại điện, Bạch Tử Họa hỏi Ma Nghiêm, "Sư huynh, chuyện thu nhận đồ đệ, tự ta đã có dự tính, vì sao huynh lại tự ý quyết định thay ta?"
"Tử Họa, quy tắc dành cho Chưởng môn Trường Lưu, cũng không phải là đệ không biết, trước kia dù đệ có tự do phóng khoáng như thế nào, huynh cũng không quản, nhưng bây giờ đệ là Chưởng môn của Trường Lưu, đệ phải đảm đương và chịu trách nhiệm cho toàn bộ trên dưới của Trường Lưu." Ma Nghiêm nghiêm túc nói.
Sênh Tiêu Mặc vội vàng khuyên nhủ: "Ai nha, Chưởng môn sư huynh, mọi chuyện chỉ đành phiền huynh thôi, chuyện thu nhận đồ đệ cũng không cần nóng lòng mà, chậm một chút, chậm một chút."
"Không được!" Ma Nghiêm lập tức phản đối, "Chuyện này vạn vạn lần không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, việc Chưởng môn thu nhận đồ đệ phải mau sớm quyết định, mọi công sự lớn nhỏ của Trường Lưu sơn cũng cần phải có một người để giúp đệ san sẻ chứ." Ma Nghiêm bước tới, đề cử, "Cô con gái Nghê Thiên Trượng, Nghê Mạn Thiên tiên tư không tệ, Tử Họa ······"
"Có Tiểu Nguyệt giúp ta là đủ rồi." Bạch Tử Họa nói xong bèn đứng dậy rời đi.
Ma Nghiêm lắc đầu than thở, Sênh Tiêu Mặc tiến lên phía trước bảo, "Sư huynh, huynh cũng đừng ép buộc Chưởng môn sư huynh, đệ thấy huynh ấy căn bản cũng không muốn thu nhận đồ đệ, tiểu sư muội là do đích thân Chưởng môn sư huynh dạy dỗ, nói không chừng sư huynh định đào tạo tiểu sư muội để nàng đảm nhiệm chức vụ Chưởng môn cũng nên."
"Cái gì? Đệ bảo sư muội ư?" Ma Nghiêm kinh ngạc.
"Chỉ là đệ cảm thấy rất có khả năng." Sênh Tiêu Mặc vội vàng sửa lại, "Huynh xem, trước kia sư phụ cũng kỳ vọng rất nhiều vào tiểu sư muội, còn cho phép nàng không cần phải câu nệ với môn quy Trường Lưu, việc này chắc chắn có một không hai ở Trường Lưu của chúng ta. Hơn nữa khi truyền lại chức vị Chưởng môn cho sư huynh, người còn cố ý hỏi tiểu sư muội, hỏi nàng có làm Chưởng môn được hay không, cho nên, đệ cảm thấy Chưởng môn sư huynh hơn phân nửa là đang muốn đào tạo để nhường lại tiểu sư muội chức vị Chưởng môn này."
" Ừ, thật ra thì sư muội thiên tư thông minh, thiên phú tu luyện cao, làm Chưởng môn cũng không tệ, có điều nàng quá tự do không câu chấp, không hề tuân theo lẽ thường." Ma Nghiêm lo lắng.
"Sợ cái gì, không phải còn chúng ta ư, chúng ta có thể ở bên tiểu sư muội để phụ tá nàng, Chưởng môn sư huynh ban đầu không phải cũng đã nói như vậy sao." Sênh Tiêu Mặc quạt quạt.
"Ừ, nhưng nếu Tử Họa có thể thu nhận đồ đệ thì nên cố gắng thu nhận, không thì để sự muội thu nhận, dù sao sư muội cũng ở Tuyệt Tình điện, đến lúc sư muội thu nhận đồ đệ, Tử Họa cũng chẳng phản đối." Ma Nghiêm gật đầu.
"Ha ha, sư huynh tính toán thật chu đáo, đệ cũng phải thu vài đứa đồ đệ để đùa vui một chút." Sênh Tiêu Mặc cười, Ma Nghiêm nhìn hắn, lắc đầu.
Bạch Tử Họa đi đến phòng chứa đá Nghiệm Sinh, tìm thấy đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt từ vô số đá Nghiệm Sinh của đám đệ tử, hắn giữ trong tay mang về Tuyệt Tình điện, lấy ra hộp gấm, bên trong đựng đá Nghiệm Sinh của bản thân và Tiểu Nguyệt, một vàng một tím, hắn cầm đá Nghiệm Sinh của mình, lại nhìn đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt, nhớ lại lời sư phụ, có thể hóa giải kiếp này hay không, hoàn toàn dựa vào sự lựa chọn của hắn; lại nghĩ Tiểu Nguyệt khuyên hắn không nên từ bỏ việc tìm kiếm biện pháp hóa giải, cuối cùng Bạch Tử Họa lại đặt tất cả đá Nghiệm Sinh vào trong hộp gấm, sau đó giấu đi. Bạch Tử Họa không nhận ra, thời điểm đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt tiếp cục với đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt, đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt lại bùng lên thứ ánh sáng màu tím, chậm rãi bao trùm lên ánh sáng vàng phát ra từ đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa, song chỉ trong một thoáng chớp mặt nó lại trở lại như thuở ban đầu, đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa cùng Hoa Thiên Cốt vẫn nhàn nhạt sắc vàng, còn đá Nghiệm Sinh của Thiều Nguyệt nằm trung gian, lặng lẽ hiển hiện sắc tím, nếu quan sát kĩ hơn một chút, chắc chắn có thể nhận ra hòn đá Nghiệm Sinh màu tím kia đang hấp thụ lại ánh sáng vàng từ đá Nghiệm Sinh của Bạch Tử Họa.
Hoa Thiên Cốt ở trong phòng ngủ tại Trường Lưu, giúp Nghê Mạn Thiên thoa thuốc, Nghê Mạn Thiên nín thở. "Loại thuốc này đau muốn chết, đổi cái khác đi, chỗ ngăn kéo của ta còn nhiều linh đan diệu dược chốn Bồng Lai lắm."
"Được rồi, Mạn Thiên, Thập Nhất sư huynh có bảo nước từ ao Tam Sinh tương đối đặc biệt, sẽ để lại sẹo, thuốc này mặc dù hơi đau, cơ mà một lát là hết, hơn nữa cũng tránh để lại sẹo." Hoa Thiên Cốt vừa thoa vừa bảo.
"Ngươi nói xem, sao ngươi lại chẳng có chút phản ứng nào với nước từ ao Tam Sinh nhỉ." Nghê Mạn Thiên cúi đầu nhìn nàng, thắc mắc.
Lạc Thập Nhất lắc đầu, "Thiên Cốt, ta đi Thư Hương các điều tra rồi, tám ngàn đệ tử ở Trường Lưu, không ai có tên Mặc Băng hay Nguyệt, ngay cả những đệ tử đã qua đời, ta cũng điều tra, thật sự là không có hai người đó."
"Ôi?" Hoa Thiên Cốt buồn bã, "Sao lại vậy chứ?"
"Thiên Cốt, muội tả cho ta nghe hình dáng của bọn họ đi, có lẽ ta sẽ có chút ấn tượng."
"Nàng..." Hoa Thiên Cốt ôm đầu, "Nàng... muội không nhớ dáng vẻ nàng."
"Không nhớ, thế sao mà biết." Lạc Thập Nhất khó hiểu, "À, phải rồi, nếu là có chữ Nguyệt, thì chỉ có trong tên Kiếm Tôn của chúng ta thôi, không biết liệu người có phải người muội muốn tím không?"
"Á..." Hoa Thiên Cốt không chắc chắn, "Muội cũng không biết nữa, nhưng muội không thấy Kiếm Tôn, sao có thể biết?"
"Vậy cũng hết cách, bây giờ Kiếm Tôn đang bế quan tu luyện, không ai có thể gặp."
"Vậy sao, chả trách không trông thấy bóng dáng nàng đâu." Hoa Thiên Cốt sáng tỏ.
"À, Đường Bảo đâu?"
"Đường Bảo? Nó ở trong phòng chơi với Khinh Thủy chứ đâu."
"Ừ, vậy hôm khác ta tới tìm nó vậy, muội nghỉ ngơi cho khỏe." Lạc Thập Nhất nói.
"Đa tạ Thập Nhất sư huynh." Hoa Thiên Cốt khom người hành lễ, Lạc Thập Nhất gật đầu rồi rời đi, Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Xem ra vẫn phải đi tìm Kiếm Tôn mới có thể biết rõ, song vấn đề hiện tại là căn bản không thể gặp được Kiếm Tôn, haizzz..."
Bấy giờ, tiếng tiêu vang lên, nhịp điệu lan truyền khắp toàn bộ Trường Lưu, Hoa Thiên Cốt nhắm mắt, lẳng lặng lắng nghe, bỗng nhiên nàng cảm thấy khúc ca này rất quen thuộc, nàng mở mắt ra, "Nguyệt tỷ tỷ! Đúng rồi, khi còn bé Nguyệt tỷ tỷ từng thổi cho mình nghe."
Hoa Thiên Cốt cao hứng chạy theo tiếng tiêu, ở khúc quanh xa xa, nàng trông thấy một cái bóng trắng, không khỏi vui mứng, lao về phía ấy, vừa mới chuyển qua khúc quanh, nàng vui vẻ kêu lên, "Nguyệt tỷ tỷ!"
--- ------ --------