Bảo Hộ Em Suốt Đời
Chương 30 : Chịu phạt
Ngày đăng: 20:35 19/04/20
"Nguyệt tỷ tỷ!"
Bạch Tử Họa nghe được tiếng gọi, ngưng một chút mới xoay người nhìn sau lưng, lúc Hoa Thiên Cốt nhận ra nàng nhận nhầm Tôn Thượng thì vội vàng quỳ xuống hành lễ, "Bái kiến Tôn Thượng!"
"Ừ, con gọi ai?" Bạch Tử Họa hỏi.
"A? À, đệ tử vừa rồi hiểu lầm, thật xin lỗi ngài, Tôn Thượng." Hoa Thiên Cốt tránh không trả lời.
"Con đến Trường Lưu để tìm nàng ư?"
"Con..." Hoa Thiên Cốt do dự một lát xong gật đầu thừa nhận.
"Sao con biết nàng ở đây?"
"Là nhờ Dị Hủ Quân." Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên đáp.
Bạch Tử Họa suy ngẫm một chút, "Nhưng nếu người bạn này của con không có ở Trường Lưu, thì có phải con sẽ rời khỏi đây hay không."
"Con... không," Hoa Thiên Cốt lắc đầu, đứng dậy, "Con tin nàng ở đây, con đã nghe thấy tiếng tiêu của nàng." Hoa Thiên Cốt chỉ hướng tiếng tiêu phát ra.
Bạch Tử Họa nghiêng đầu nhìn về phía Tuyệt Tình điện, "Trên đời này có rất nhiều tiếng tiêu na ná nhau, chắc gì đó đã là người con muốn tìm."
"Nàng từng thổi khúc ca ấy cho con."
"Có rất nhiều người cũng sẽ thổi khúc ca đó, chẳng lẽ tất cả đều là người con muốn tìm?" 1
"Con..." Hoa Thiên Cốt nhất thời không thể phản bác, bây giờ ngay cả nàng ta còn không nhớ nổi, "Dù cho nàng không có ở đây, con cũng đã trở thành đệ tử Trường Lưu, may mắn được ở lại đây học nghệ, tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, hơn nữa con cũng kết được rất nhiều bạn, con vô cùng thích Trường Lưu."
Bạch Tử Họa thở dài, đành nghiêm nghị nói, "Bất kể con đến Trường Lưu là vì mục đích gì, một khi đã trở thành đệ tử Trường Lưu, nhất định phải tuân thủ môn quy của Trường Lưu, sai một lần, tất sẽ nghiêm trị."
"... Vâng, Tôn Thượng." Hoa Thiên Cốt không hiểu vì sao Tôn Thượng nói như thế, chỉ dạ một tiếng.
Thời điểm Bạch Tử Họa xoay người rời đi, tiếng tiêu đột nhiên dừng lại, hắn thắc mắc nhìn về hướng Tuyệt Tình điện, cho tới tận bây giờ, Tiểu Nguyệt vẫn chưa từng ngắt lại giữa chừng, luôn phải thổi đến khúc cuối cùng mới chịu thả ngọc tiêu, hôm nay nàng xảy ra chuyện gì vậy? Bạch Tử Họa bật hỏi, "Tiểu Nguyệt?"
Hoa Thiên Cốt thấy tiếng tiêu dừng lại bèn cảm thấy buồn bã, xem chừng đầu mối lại đứt đoạn. Thế nhưng nàng chợt nghe thấy tiếng "Tiểu Nguyệt" phát ra từ Bạch Tử Họa, giọng nói này như thật giống giọng nói của người mình đã từng quen biết, nàng nhẹ lấy tay gõ đầu gắng hồi tưởng, rốt cuộc là ở đâu chứ? Bỗng dưng một cảnh tượng thoáng xuất hiện, đó là khi Mặc đại xa nói chuyện với Nguyệt tỷ tỷ, không sai, lúc ấy Mặc đại ca dùng loại giọng điệu này để gọi Nguyệt tỷ tỷ, khi đó nàng còn vô cùng hiếu kì chuyện Nguyệt tỷ tỷ thân thiết với Mặc đại ca mà?
Hoa Thiên Cốt nhớ ra, vội vàng ngẩng đầu hỏi, "Tôn Thượng..." Nhưng bóng dáng Bạch Tử Họa đã sớm biến mất tiêu, Hoa Thiên Cốt nhìn trái xong quay sang nhìn phải, quả thật Tôn Thượng đã đi rồi, "Haizzzz... Mình lại suy nghĩ bậy bạ gì thế, Tôn Thượng sao có thể là Mặc đại ca, không thể nào, không thể nào." Hoa Thiên Cốt rầu rĩ trở về phòng ngủ.
Bạch Tử Họa đi tới đình viện của Thiều Nguyệt, còn định tiến vào hỏi thăm thì trong phòng lại phát ra tiếng tiêu của nàng, lại khang khác so với những lần trước, là khúc ca hắn chưa từng được nghe qua. Vốn dĩ Thiều Nguyệt đang tu luyện, song cô phát hiện mình khó có thể tập trung tinh lực nên lấy ngọc tiêu thổi một hồi nhằm thay đổi tâm tình. Thế nhưng cứ thổi, thổi rồi lại nhớ Tiểu Cốt, khúc ca này cô từng thổi cho Tiểu Khúc nghe, bấy giờ bé gái nho nhỏ nằm trên đùi cô, giương cặp mắt to lấp lánh để nhìn cô. Nghĩ đến đây, Thiều Nguyệt buông ngọc tiêu xuống, Tiểu Cốt, cô đã chăm sóc nàng mười lăm năm, cũng đã sớm coi như người một nhà, cô còn không biết hiện tại thân nhân của mình ra sao, hai thế giới lại cách trở, cô muốn về, cũng không thể về, Thiều Nguyệt tránh không khỏi ngán ngẩm hao tổn tinh thần, vì thế lại thổi lên một khúc ca thuộc thế giới cũ.
Bạch Tử Họa lẳng lặng lắng nghe một lát, hắn ngồi bên bàn đá đặt trong đình viện, lấy cổ cầm đặt lên, phối hợp cùng tiếng tiêu, hai tay bắt đầu gảy theo điệu nhạc. Thiều Nguyệt nghe thấy âm thanh tiếng đàn từ ngay bên ngoài cửa phòng mình thì dừng lại một chút, lắc đầu bật cười, "Xem chừng lại để cho sư huynh lo lắng." Sau đấy cô lại thổi tiếp. Đã lâu chưa hợp tấu với sư huynh, chuyện gì đã xảy đến, vẫn nên an phận thuận theo thôi, Thiều Nguyệt nghĩ vậy, bây giờ chỉ cần gắng hết sức làm những chuyện mình đủ sức, cho dù người nhà thực sự của cô không có ở đây, song tại nơi này, cô sớm đã có những người tự mình coi như thân nhân bao bọc xung quanh, các sư huynh Trường Lưu, Tử Trúc, còn có đệ tử Trường Lưu, cuối cùng là Tiểu Cốt.
Khúc âm của hợp tấu cầm tiêu truyền từ Tuyệt Tình điện ra ngoài, Hoa Thiên Cốt vừa mới đặt lưng nằm xuống thì nghe thấy, nàng vội vàng ngồi dậy, "Đây là ai diễn tấu vậy, còn có cả tiếng cầm? Hợp tấu ư?"
Khinh Thủy lại gần đáp, "Không biết, nhưng cảm giác vô cùng thoải mái, cậu không thấy vậy sao?"
"Ừ," Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, "Quả thật rất dễ nghe, không biết là ai nhỉ?"
Khinh Thủy lắc đầu, "Ta cũng không biết."
Đào Ông tức giận nhìn Hoa Thiên Cốt, "Con, lại dám làm giả sự thật, vấy bẩn sự trong sạch của Trường Lưu, ta nhất định phải giao con cho Tam Tôn xử lí, con mau đi cùng ta." Đào Ông nắm tay Hoa Thiên Cốt lôi đi.
"Thượng tiên..." Hoa Thiên Cốt không tránh thoát, Mạnh Huyền Lãng đứng dậy, lo âu kêu lên, "Thiên Cốt, Thiên Cốt..."
Khinh Thủy vội kéo hắn lại, "Mạnh đại ca, huynh chớ xung động, chúng ta xem xét tình hình rồi hẵng tính."
Trong đại điện, Hoa Thiên Cốt quỳ ở chính giữa, phía trên là Tam Tôn đang ngồi, Ma Nghiêm nhìn nàng, nói. "Hoa Thiên Cốt to gan, dám thuận miệng nói bậy, làm hỏng danh dự của Trường Lưu."
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu thắc mắc, "Xin hỏi Thế Tôn, đệ tử đã nói sai chỗ nào ư?"
"Ngươi..." Thế Tôn cả giận, không trả lời thẳng vấn đề của nàng. "Đừng cãi, mau khai, ngươi biết được chuyện này từ đâu?"
"A?" Hoa Thiên Cốt bừng tỉnh ngộ. "Hóa ra không phải ai cũng biết những chuyện này."
Ma Nghiêm vỗ lên tay vịn, hô. "Mau nói!"
"Thưa Thế Tôn, đệ tử.... đệ từ biết được qua một quyển sách." Hoa Thiên Cốt vừa dứt lời, Sênh Tiêu Mặc bèn hỏi, "Sách? Sách gì?"
"Là... là.... là Lục giới toàn thư!" Hoa Thiên Cốt ấp a ấp úng đáp, Đào Ông kinh ngạc ngẩng đầu, Ma Nghiêm quay sang nhìn Bạch Tử Họa.
"Quyển sách kia từ đâu mà ra?" Sênh Tiêu Mặc hỏi.
"Quyển sách này do Thanh Hư đạo trưởng viết, sau đó tặng cho con." Hoa Thiên Cốt nói theo đúng sự thật.
"Nói bừa! Thanh Hư đạo trưởng sao có thể giao thứ quan trọng như vậy cho kẻ khác?" Ma Nghiêm vốn không tin, "Được, vậy ngươi mau trình sách đấy lên cho ta." Hoa Thiên Cốt không cử động, Ma Nghiêm lại nói, "Bổn tôn bảo ngươi mau trình lên, sao còn đứng ngây ra đó làm gì?"
"Mong Thế Tôn thứ tội, Lục Giới toàn thư là vật của Thục Sơn, bên trong còn ghi lại kiếm pháp Thục Sơn cùng một số chuyện cơ mật khác, quả thực không thể để cho người ngoài xem." Hoa Thiên Cốt nói xong bèn cúi đầu xin tạ tội.
"Lố bịch! Ngươi cho rằng bổn tôn sẽ muốn nhìn bí tịch đạo pháp của lão ư? Có mười Thục Sơn của lão gộp lại cũng không bằng một phần của Trường Lưu! Miệng người đầy lời dối trá, nhất định là gian tế phái Thất Sát gửi vào Trường Lưu." Ma Nghiêm nổi cơn thịnh nộ.
Hoa Thiên Cốt vội vàng giải thích, "Thế Tôn, đệ tử không phải gian tế, quyển sách ấy thật sự là do Thanh Hư đạo trưởng đưa con."
"Ngươi còn nói láo, người đâu! Mau dẫn Hoa Thiên Cốt đi nhận trượng hình, xem nàng còn nói nữa hay không?"
Bạch Tử Họa vội ngăn cản, "Sư huynh, chuyện còn chưa rõ, không thể kết luận bừa, bấy giờ đúng là Hoa Thiên Cốt có ở Thục Sơn."
"Vậy thì sao chứ, việc này liên quan đến danh dự của Trường Lưu, tiểu nha đầu này lại tùy tiện nói bừa ngay trước mặt nhiều đệ tử đến thế, dựa theo luật pháp Trường Lưu, nhất định phải phạt năm mươi trượng." Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa không nói gì nữa bèn hạ lệnh, "Đánh cho ta!"
Vậy nên hai đệ tử Trường Lưu kéo Hoa Thiên Cốt từ phía sau, Hoa Thiên Cốt lập tức giải thích, "Đệ tử không phải gian tế Trường Lưu, đệ tử thật sự không phải gian tế!" Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cố mà không thể giúp đỡ, luật pháp Trường Lưu, hắn thân là Chưởng môn bắt buộc phải tuân thủ.
"Chờ một chút!" Âm thanh từ ngoài điện vang lên, sau đó ánh sáng trắng vọt tới, một cô gái toàn thân bạch y chậm rãi hạ xuống đại điện.
--- ------ ---------