Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 61 : Thanh kiếm Mẫn Sinh (Phần II)

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Thanh kiếm Mẫn Sinh rơi xuống, Mạnh Huyền Thông bắt lấy nó, sau đó đâm về phía Mạnh Huyền Lãng, Mạnh Huyền Lãng ngã dưới nền đất, thân thể bị thương nặng. Đông Phương Úc Khanh muốn chạy tới thì vũ khí kề bên cổ lại ngăn lại, Mạnh Huyền Thông từng bước tiến lại gần Mạnh Huyền Lãng, cho tới khi y đến trước mặt hắn, Mạnh Huyền Thông mới giơ cao thanh kiếm vua trong tay, chém một cách dứt khoát, Mạnh Huyền Lãng thấy thanh kiếm xoẹt qua bèn thầm nghĩ, thôi phen này toi chắc rồi, hắn nhắm chặt mắt lại.



"Hoàng Thượng!" Đông Phương Úc Khanh hét to.



Bấy giờ, một tia sáng bạc chợt thoáng qua, thanh kiếm Kinh Lôi bất thình lình xuất hiện, cản trở Mẫn Sinh trên tay Mạnh Huyền Thông, một đỏ một bạc đối đầu, ánh sáng vô cùng chói mắt giữa màn đêm, cuối cùng Mạnh Huyền Thông không chịu nổi trước uy lực của Kinh Lôi, Mẫn Sinh trên tay cũng bị chấn động. Thiều Nguyệt mải mốt chạy tới, tiến lên tiếp nhận Mẫn Sinh, ai ngờ Thiện Xuân Thu không biết từ đâu chui ra đột ngột tập kích, cô vội giơ tay chống lại đối phương, rõ ràng không phải là đối thủ của Thiều Nguyệt, song Thiện Xuân Thu vẫn bật cười độc địa, Thiều Nguyệt bỗng cảm giác sai sai, cô chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Khinh Thủy từ đằng sau.



"Khinh Thủy!" Hoa Thiên Cốt thấy Khinh Thủy bị một gã diện đồ đen đánh lén, nàng ta bị thương khi đang cố gắng bảo vệ Mạnh Huyền Lãng, Hoa Thiên Cốt bèn nhanh chóng hạ gục một tên mặc đồ đen để xông tới bên Khinh Thủy.



Thiều Nguyệt vừa phân tâm, Thiện Xuân Thu đã nhân cơ hội liên tục sử dụng đại chiêu hòng đoạt lại kiếm Mẫn Sinh từ tay cô. Kinh Lôi như cảm ứng được, một kiếm phi đến, Thiện Xuân Thu cảm nhận được nguy hiểm thì chỉ đành tiếc nuối thu tay, né tránh đợt công kích của Kinh Lôi, gã đã từng lĩnh giáo qua y lực thanh kiếm ấy rồi, thật sự không dám cứng chọi cứng như trước nữa.



Thanh Kinh Lôi và thanh Mẫn Sinh lại đan xen va chạm vào nhau, một đỏ một bạc không ngừng phát sáng trên không trung, những người hiện đang có mặt ở đây thực sự không thể chịu nổi, ai nấy đều bịt tai lại, chỉ mình Thiều Nguyệt với Hoa Thiên Cốt không hề hấn, bởi vì Hoa Thiên Cốt vẫn giữ bùa hộ mạng Thiều Nguyệt tặng nàng, trong đó ẩn chứa năng lực sấm sét của Kinh Lôi cho nên nàng mới không bị ảnh hưởng.



Mặc dù Khinh Thủy thấy rất đau đớn, thế nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy Mạnh Huyền Lãng đang bị thương, hai tay che tai cho hắn, không hề quan tâm tới bản thân mình, Mạnh Huyền Lãng muốn đưa tay ngăn nàng lại, song hắn không còn đủ sức, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Khinh Thủy thống khổ, chẳng biết sao, lòng hắn tê dại vô cùng. Hoa Thiên Cốt nhận ra mình không bị làm sao, nàng vừa quay đầu lại đã thấy tình huống chỗ Khinh Thủy, nàng vội vã chạy tới, che tai cho Khinh Thủy, bấy giờ Mạnh Huyền Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.



Thiện Xuân Thu cũng không chịu nổi âm thanh của kiếm, gã mải mốt tĩnh tọa vận công ngăn chặn lại tiếng ồn xâm hại, cuối cùng hai thanh kiếm cũng dừng hẳn, từ từ hạ xuống trước mặt Thiều Nguyệt, sau đó một tiền một haaij chuyển động xung quanh cô. Tuy Thiều Nguyệt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, song cô cảm giác giữa thanh Kinh Lôi và thanh Mẫn Sinh hình như tồn tại một mối quan hệ sâu xa nào đấy. Trong lúc cô suy tính thì kiếm Kinh Lôi đã tự động trở về bên trong cơ thể Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì kiếm Mẫn Sinh cũng đã bám theo đi vào bên trong. 3



"Làm... làm sao lại có thể?" Thiện Xuân Thu không thể tin vào mắt mình, thanh kiếm Mẫn Sinh là một trong Thần Khí Mười Phương, sao lại có chuyện nó tự mình chui vào thân thể của người khác, cứ như.... đang tiếp nhận chủ nhân vậy.



Thiều Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, cô thử triệu hồi Mẫn Sinh giống như triệu hồi Kinh Lôi, không ngờ kiếm Mẫn Sinh thực sự xuất hiện trên tay mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Thiều Nguyệt trăm ngàn mối tơ rối mà không cái nào có thể được giải đáp.



"Sư tôn ơi, vì sao thanh Mẫn Sinh lại..." Hoa Thiên Cốt quan sát thanh Mẫn Sinh trên tay Thiều Nguyệt, tò mò.



"Vi sư cũng không rõ, chúng ta nên quay về Trường Lưu để hỏi thử sư huynh." Thiều Nguyệt thu hồi Mẫn Sinh, nhìn Thiện Xuân Thu, "Lại gặp mặt, giờ hẳn là chẳng có ai ngăn cản ta giết ngươi đâu nhỉ." Dứt lời, Thiều Nguyệt triệu hồi Kinh Lôi, phất tay để thanh kiếm đâm về phía Thiện Xuân Thu.



Thiện Xuân Thu đã cảm thấy đại sự bất thành từ sớm, gã hoàn tất việc chuẩn bị công đoạn chuồn lẹ, thời điểm Thiều Nguyệt vừa mở miệng, gã đã biến thành một bóng đen tản đi, thanh Kinh Lôi đâm xuyên qua bóng đen, cắm xuống nền đất, Thiều Nguyệt thả tay, "Lại để hắn thoát rồi."



"Sư tôn ơi," Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh một vòng, nàng nhìn những người dưới mặt đất, họ đều hôn mê bất tỉnh sau sự kiến hai thanh kiếm ban nãy, nàng lo lắng hỏi, "Nên làm gì với những người này đây ạ?"
"Sư tôn, con..." Hoa Thiên Cốt cúi đầu không đáp, cuối cùng nàng ngẩng lên nói, "Vậy sư tôn phải đồng ý với con, rằng người tuyệt đối không được bị thương, rằng nhất định người sẽ quay trở lại tìm Tiểu Cốt, chỉ có thế thì Tiểu Cốt mới đáp ứng sư tôn."



"À," Thiều Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, cô xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Được, ta đáp ứng con."



Hoa Thiên Cốt không an tâm dặn dò, "Sư tôn, lúc về con sẽ kiểm tra xem sư tôn có bị thương hay không đấy, con mà thấy sư tôn gặp chút thương tổn nào thì... thì... tạm thời Tiểu Cốt vẫn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong sẽ bảo với sư tôn."



Thiều Nguyệt gật đầu, "Được, Tiểu Cốt nói thế nào thì nó chính là thế đó." Bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới đồng ý, Thiều Nguyệt vội vàng gọi, "Kinh Lôi!" Kinh Lôi xuất hiện trước mặt cô, "Đưa Tiểu Cốt rời khỏi đây an toàn."



Kinh Lôi tuân lệnh, chở Hoa Thiên Cốt bay ra ngoài, Thiều Nguyệt vận toàn bộ tiên lực làm phép, bóng tối đang khép kín bỗng khựng lại, Thiều Nguyệt hô lên, "Kinh Lôi, mau!"



Kinh Lôi lấy đà phi ra nhanh trong nháy mắt, tức thì đã biến mất dạng. Vân Ế thấy Hoa Thiên Cốt trốn thoát bèn nói với Khoáng Dã Thiên, "Hoa Thiên Cốt chạy rồi!"



"Hừ, một con nhãi ranh thì sợ nỗi gì, chỉ cần bắt giữ được Thiều Nguyệt thì kế hoạch của Đan hộ pháp mới thành công." Khoáng Dã Thiên không thèm để ý Hoa Thiên Cốt, y chỉ nuôi thù về nhát kiếm ngày xưa, lần đó ở Thúc Sơn, suýt chút nữa Thiều Nguyệt đã lấy mạng y.



Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt đã rời đi thì yên lòng, toàn lực ngăn chặn bóng tối, song bóng tối đánh mãi cũng không chịu tan, nội lực của Thiều Nguyệt dần hết chống chịu, cuối cùng cô cũng bị bóng tối bao phủ.



Thấy thế, Khoáng Dã Thiên cười vang, Vân Ế thắc mắc, "Đó rốt cuộc là cái gì mà Thiều Nguyệt vào mà lại không thể ra?"



"Hừ! Đấy là trận pháp đích thân ta nghiên cứu, tên nó là Đêm Nuốt Trăng, là món quà đặc biệt chuẩn bị để dành cho Thiều Nguyệt, nó có thể khiến cho người ở bên trong dần mất đi ý thức, mở đường cho bóng tối ở tận sâu chính mình, chậm rãi, rồi đối phương sẽ biến thành... một trong số những cái bóng..." Khoáng Dã Thiên đắc ý đáp.



"Cái gì? Ý ngươi là..." Vân Ế nhìn bức màn bóng tối kia, rụt cổ lại, có lẽ hắn không nên tới gần.



"Không sai, ả ta sẽ mãi mãi bị vây khốn ở bên trong, hơn nữa sẽ trở thành một trong số những trận pháp của ta, trở thành tay sai để ta toàn quyền chi phối, ha ha ha, Thiều Nguyệt à, lần này ngươi toi đời rồi, ha ha ha..." Khoáng Dã Thiên nói một cách độc ác.



--- ------ ------ -----