Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 62 : Quái dị

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Dưới sự bảo hộ của Kinh Lôi, Hoa Thiên Cốt được hộ tống tới núi Thái Bạch, vì đệ tử Thái Bạch không ai biết nàng, thành ra bọn họ nhốn nháo vây quanh Hoa Thiên Cốt, có người còn rút kiếm ra, lớn tiếng quát, "Kẻ nào đến đây?"



Hoa Thiên Cốt vội vàng giải thích, "Ta là Hoa Thiên Cốt, tới từ phái Trường Lưu, phụng lệnh sư tôn tiếp viện cho núi Thái Bạch."



Đệ tử kia thấy quả thực nàng đang mặc đạo phục phái Trường Lưu bèn thu kiếm lại, "Xin chờ một lát, để ta đi bẩm báo lại với Chưởng môn."



"Được." Hoa Thiên Cốt gật đầu.



Trong đại điện, Lạc Thập Nhất và Chưởng môn Phi Nhan đang cùng thương lượng phương hướng tấn công của Thất Sát thì một đệ tử bước vào, "Báo cáo Chưởng môn, ngoài điện có một đồ đệ Trường Lưu tự xưng Hoa Thiên Cốt, nói là phụng lệnh tới tiếp viện núi Thái Bạch."



"Thiên Cốt ư?" Lạc Thập Nhất kinh ngạc, "Chưởng môn Phi Nhan à..."



Phi Nhan duỗi tay ngăn anh chàng, y đã biết về Hoa Thiên Cốt, đó chính là cô bé được Thiều Nguyệt thu nhận làm đệ tử mà, y từng trông thấy tại đại điển bái sư rồi, "Ta đã biết, mau lên, mau đưa Hoa Thiên Cốt vào."



"Dạ vâng!" Đệ tử kia nhanh chóng hành lễ xong chạy ra ngoài.



Hoa Thiên Cốt vừa vào, Lạc Thập Nhất đã lo lắng hỏi han, "Thiên Cốt, rốt cuộc muội đã đi đâu, đến nước Thục rồi sao?"



"Hoàng thất nước Thục gặp biến, kiếm Mẫn Sinh xuất hiện, nhưng sư tôn đã bảo quản tốt kiếm Mẫn Sinh rồi, song dọc đường..."



Nghê Mạn Thiên thấy chỉ có mình Hoa Thiên Cốt mà chẳng có bóng dáng Thiều Nguyệt, không những vậy Hoa Thiên Cốt còn ấp a ấp úng, trong lòng nàng tránh không khỏi phiền não, nàng tiến lên phía trước, "Thiên Cốt, cô nói nhanh lên, rốt cuộc thì Kiếm tôn làm sao rồi?"



"Sư tôn, sư tôn, người giúp ta chạy thoát, nhưng giờ người lại bị kẹt ở pháp trận của Khoáng Dã Thiên, bây giờ... bây giờ ta cũng không biết phải làm sao đây?" Nói tới đây, Hoa Thiên Cốt cúi đầu, khóe mắt ửng đỏ.



"Hoa Thiên Cốt! Cô dám bỏ Kiếm tôn ở lại sao?" Nghê Mạn Thiên lớn tiếng chất vấn.



"Ta..." Hoa Thiên Cốt không thể phản kháng, song những lời sư tôn đã bảo với nàng, nàng sẽ không quên, "Ta tin sư tôn sẽ quay về, sư tôn nói, người nhất định sẽ tìm Tiểu Cốt."



Nghê Mạn Thiên tức giận chỉ tay về phía Hoa Thiên Cốt, Lạc Thập Nhất vội chạy đến, "Mạn Thiên, cả ta và con đều rõ tu vi của Kiếm tôn, trận pháp của Khoáng Dã Thiên sao có thể vây khốn nổi người, chắc chắn Kiếm tôn sẽ tề tụ đông đủ với chúng ta sau thôi."



"Không sai, Kiếm tôn Thiều Nguyệt là Thượng tiên sở hữu tu vi Cửu trọng thiên, thậm chí còn sánh vai với Tôn Thượng Bạch Tử Họa, sao có thể bị vướng mắc ở trong một trận pháp tầm thường chứ?" Phi Nhan hỏi ngược lại.



Lúc này Nghê Mạn Thiên mới bình tĩnh trở lại, "Thiên Cốt, Kiếm tôn còn bảo gì nữa không?"



"Sư tôn còn bảo, người muốn ta bảo vệ núi Thái Bạch cho thật tốt." Hoa Thiên Cốt hồi tưởng.




"Mau lên, sau đó thì sao?" Ma Nghiêm lo lắng.



"Kiếm tôn lấy được kiếm Mẫn Sinh, rời đi cùng với Hoa Thiên Cốt, còn Minh Vương nước Thục mưu quyền soán vị, đại học sĩ Đông Phương giả vờ đầu hàng, âm thầm liên hiệp với đại tướng quân Liệt Hành Vân, chuẩn bị đoạt lại ngôi vị, song bọn họ đang bị mắc kẹt bởi binh lực thiếu thốn. Lúc ấy, Khinh Thủy thú nhận về thân phận của bản thân, nàng ta là Quận chúa nước Chu, vì muốn hỗ trợ Mạnh Huyền Lãng nên đã mượn binh của phụ vương, Mạnh Huyền Lãng có nước Chu trợ giúp, thành công đoạt lại ngôi vị hoàng đế, Minh Vương trở thành tù nhân."



"Thế còn sư muội?" Ma Nghiêm hỏi tiếp.



"À..." Đệ tử kia khó đáp, "Nghe theo lời của đại học sĩ Đông Phương và Khinh Thủy thì hẳn là Kiếm tôn với Hoa Thiên Cốt đã tới núi Thái Bạch, đệ tử điều tra, song hành tung của Kiếm tôn đột nhiên mất dọc đường, đệ tử còn thấy có cả dấu vết của Thất Sát, không biết liệu có liên hệ gì hay không."



"Nói như vậy thì quả nhiên là tiểu sư muội đang gặp nguy hiểm?" Sênh Tiêu Mặc kinh ngạc, "Song với tu vi của tiểu sư muội, Thất Sát hẳn không phải là đối thủ của con bé, chẳng lẽ là Sát Thiên Mạch?"



"Không, Sát Thiên Mạch coi Tiểu Nguyệt là bạn, chắc chắn không phải hắn." Bạch Tử Họa phủ định, "Huống chi Sát Thiên Mạch làm gì cũng phải khiến cho người người nhà nhà đều biết, không có chuyện hắn im hơi lặng tiếng ra tay đâu."



"Sát Thiên Mạch là Thánh quân của Thất Sát, dù sao hắn cũng là ma đầu, sao có thể bỏ qua cho sư muội." Từ đầu chí cuối, Ma Nghiêm chưa từng tin tưởng Sát Thiên Mạch.



"Tiểu Nguyệt biến mất từ đâu?" Bạch Tử Họa hỏi đệ tử kia.



"Chưởng môn sư huynh à, chẳng lẽ huynh định...." Sênh Tiêu Mặc đoán được ý của Bạch Tử Họa.



"Không sai, ta đi tìm Tiểu Nguyệt, Trường Lưu giao cho hai người," Bạch Tử Họa nhận được vị trí bèn gật đầu cho đệ tử kia lui xuống, quay lại dặn dò, "Đúng rồi, Tiểu Nguyệt từng nói qua về công dụng của nghiễn Bất Quy, ta cảm thấy hẳn là Tiểu Nguyệt đã biết chuyện gì đó, nhưng đến cả con bé vẫn chưa chắc chắn được, cho nên mới không nói rõ, hẳn là nó sẽ liên quan tới hành vi của Thất Sát lần này, các người hãy tiếp tục nghĩ xem."



"Được, Chưởng môn sư huynh, nhất định huynh phải tìm được tiểu sư muội đấy." Sênh Tiêu Mặc nói.



Ma Nghiêm cũng lo lắng, "Tử Họa, đệ và sư muội tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, biết chưa?"



Bạch Tử Họa gật đầu, xoay lưng rời khỏi điện Tuyệt Tình, Sênh Tiêu Mặc nhìn lên trời, lẩm bẩm, "Hy vọng tiểu sư muội sẽ bình an."



Ma Nghiêm đi tới bên cạnh, "Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, đệ quên rằng sư phụ từng bảo sư muội thế nào ư?"



Sênh Tiêu Mặc bật cười, "Ừ nhỉ, tiểu sư muội là biến số lớn nhất thế giới này, cho nên bất kể con bé có gặp phải hoàn cảnh gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ biến dữ thành lành."



Ma Nghiêm gật đầu tán thành, "Được lắm, chúng ta đi suy tính mục đích của đám Thất Sát thôi."



"Được." Sênh Tiêu Mặc và Ma nghiêm vây quanh chiếc vạc, tiếp tục quan sát hành tung của các môn đồ Thất Sát. +