Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 78 : Kế hoạch

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Vân Ế nghe theo kế hoạch của Thiện Xuân Thu, hôm sau y đi tìm Ôn Phong Dư, Vân Ế vô cùng cung kính nhờ hắn giúp đỡ, "Ôn Chưởng môn à, Vân Ế hoành hành ở Thục Sơn thoải mái như vậy, ắt hẳn là do đã có kẻ tiếp ứng cho hắn, nếu không thì hắn sẽ không thể thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt Chưởng môn các phái như thế được."



Ôn Phong Dư cũng đang đầy một bụng nghi ngờ, "Ý ngài là, Thục Sơn có nội gian sao?"



"Tạm thời ta vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn, cho nên bây giờ ta mới phải nhờ vả đến Chưởng môn." Vân Ế chắp tay hành lễ.



Ôn Phong Dư nghĩ tới Thiều Nguyệt, hắn thắc mắc, "Vân Ẩn, Chưởng môn của các người là đệ tử của kiếm tôn Trường Lưu mà, các người đến tìm ta làm gì?"



Vân Ế nhận thấy rõ sự bất mãn của Ôn Phong Dư dành cho Thiều Nguyệt, y tiến lại gần, nhỏ giọng, "Ôn Chưởng môn à, sao Thiều Nguyệt lại có thể so với ngài cơ chứ, cùng lắm thì cô ta cũng chỉ có chỗ dựa là Bạch Tử Họa mà thôi."



Ôn Phong Dư nghe xong bật cười hài lòng, "Hừ, một con nhãi ranh mới thành tiên không lâu thích phách lối cái gì vậy không biết."



"Đúng đấy, Ôn Chưởng môn à, cứ coi như Thiều Nguyệt giữ kiếm Mẫn Sinh đi, chẳng phải Ôn Chưởng môn có lư Bốc Nguyên hay sao? Chả lẽ không so bì được với kiếm của cô ta?" Vân Ế phát hiện ra nét mặt của Ôn Phong Dư ngày càng vui vẻ, y bèn tranh thủ cơ hội, "Vả lại, nếu dựa vào Ôn Chưởng môn nên chúng ta mới bắt được Vân Ế, Thiều Nguyệt kia còn lời nào để nói à?"



Ôn Phong Dư vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiều Nguyệt gây khó dễ cho mình tại bữa tiệc mừng ở môn Thái Bạch, cho nên hắn nhất mực muốn hạ bệ Thiều Nguyệt được một lần, lần này Vân Ẩn lại đề nghị giúp đỡ hắn, đúng thật là một cơ hội tốt, Ôn Phong Dư nghĩ thế, nhưng hắn còn giả bộ lơ đãng hỏi, "Nói đi, giúp thế nào?"



Khóe miệng Vân Ẩn khẽ nhấc, "Nghe nói độc chế từ lư Bốc Nguyên thì tìm cả cõi người e rằng cũng không kiếm được thuốc giải, cho nên..."



Ôn Phong Dư kinh ngạc, "Ngài muốn dùng độc của lư Bốc Nguyên ư?"



Vân Ế gật đầu, "Không sai, Vân Ế ở Thục Sơn là họa lớn, nếu lấy lư Bốc Nguyên để chế ngự hắn thì công lao ắt sẽ dành hết cho Ôn Chưởng môn ngài."



Ôn Phong Dư suy ngẫm một chốc mới gật đầu, "Được, nhưng để chế độc thì cần một khoảng thời gian."



"Không thành vấn đề, ta chờ tin tốt của Ôn Chưởng môn." Vân Ế cúi đầu hành lễ, môi cong lên, để lộ ra một nụ cười mãn nguyện.



Thiện Xuân Thu nghiên cứu Lục Giới Toàn Thư, cuối cùng cũng tìm được đan Hành Thi, gã nhìn lọ thuốc trên tay, "Đây là đan Hành Thi à?"


Vân Ể hoảng hốt cúi đầu, "Kiếm tôn, con, chỉ là con...."



Thiều Nguyệt nghịch còi xương trên tay, "Con muốn gọi Sát Thiên Mạch tới ư? Để hãm hại Tiểu Cốt à?"



Vân Ế thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu bèn mải mốt phủ nhận, "Kiếm tôn, đấy là, đấy là do con nhặt được trước cửa phòng Chưởng môn thôi, bởi vì tò mò không biết nó là thứ gì nên mới định thổi một cái."



"Ồ? Vậy à?" Thiều Nguyệt nhìn y đầy ngờ vực.



Vân Ế gật đầu lia lịa, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi, tay phải hắn nắm chặt lại, thầm nhủ, nếu Thiều Nguyệt còn tiếp tục hỏi nữa thì y sẽ dùng tay phải để đánh lén cô. Song Thiều Nguyệt không truy cứu thêm, dù sao cô cũng đã đáp ứng Vân Ẩn, Vân Ế phải do tự anh chàng xử trí. "Được rồi, trùng hợp là ta cũng đang có việc muốn tìm con." Thiều Nguyệt triệu hồi thanh Mẫn Sinh.



Hai mắt Vân Ế rực sáng, "Mẫn Sinh?"



Thiều Nguyệt bật cười, "Chuyện Thần Khí là chuyện trọng đại, không nên chỉ giao phó cho một nơi cất giữ mà nên phân tán đi các phái thì hơn, Thục Sơn bây giờ đang trong giai đoạn chấn hưng lại môn phái, giữ Thần Khí là thích hợp nhất. Hơn nữa, thanh Mẫn Sinh có thể phá hủy lời nguyền rủa của gia tộc con, thế nên nó ở trong tay con là hợp nhất." Dứt lời, Thiều Nguyệt niệm chú, thanh Mẫn Sinh tự động bay vào tay Vân Ế.



Vân Ế kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhận lấy thanh Mẫn Sinh, ngắm thanh kiếm mà nét mặt y lộ rõ vẻ hưng phấn, y lập tức vội vã cung kính hành lễ với Thiều Nguyệt, "Kiếm tôn yên tâm, con nhất định sẽ bảo quản thanh kiếm này thật tốt."



Thiều Nguyệt gật đầu một cái, "Lui đi!"



"Ơ? Dạ, vâng, tại hạ cáo lui." Vân Ế mang theo Mẫn Sinh rời đi, ánh mắt không thể dứt khỏi nó.



Thấy Vân Ế đã đi, Thiều Nguyệt mới nhìn còi xương trên tay, lẩm bẩm, "Tiểu Cốt thật tình, sao lại để Vân Ế trộm được còi xương Sát Thiên Mạch tặng cho con bé chứ?" Sau đó cô vào trong phòng Hoa Thiên Cốt, khi nhìn thấy đống quần áo nằm ngay bên cạnh bức bình phong, Thiều Nguyệt mới hiểu, cô lập tức trách cứ, "Tiểu Cốt, sao con lại bất cẩn như vậy, tắm còn không đóng cửa, nếu có kẻ mưu đồ bất chính đi vào thì phải làm sao đây?"



Nhưng đáp lại Thiều Nguyệt là sự yên tĩnh không tiếng động, Thiều Nguyệt không khỏi thắc mắc, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt à?" Cô lo lắng đi qua tấm bình phong, kết quả là thấy Hoa Thiên Cốt đang vừa ngâm nước vừa ngủ say trong thùng gỗ, Thiều Nguyệt lắc đầu đầy bất đắc dĩ, cô tiến lại gần, bế Hoa Thiên Cốt lên, ôm tới bên giường rồi từ từ đặt xuống.



Nước trên người Hoa Thiên Cốt thấm ướt giường, Thiều Nguyệt dùng thuật để xử lý hết toàn bộ, sau đó đắp chăn cho nàng. Thời điểm đắp chăn, Thiều Nguyệt lơ đãng liếc mắt trông thấy sạch sành sanh thân thể Hoa Thiên Cốt nên mặt đỏ ửng, cô mải mốt che kín cho nàng rồi bước nhanh ra khỏi phòng, thầm nhủ, mình làm sao thế nhỉ, sao tự dưng lại nhìn Tiểu Cốt... Thiều Nguyệt lắc đầu lia lịa, hít thở khí trời mát mẻ ở bên ngoài.



Vân Ế mang theo Mẫn Sinh vào trong căn phòng bí mật, cuối cùng y cũng được giải thoát, cuối cùng y cũng có thể quang minh chính đại sống một cuộc sống dưới ánh mặt trời, không còn phải tồn tại vì ai nữa, thế nhưng thời điểm ngập tràn mong đợi bước vào trong căn phòng, nơi ấy đã chẳng còn một ai, chỉ có đống xích sắt nằm trên mặt đất, còn Vân Ẩn đã không còn chút dấu tích gì.