Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 79 : Trúng độc

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Thiều Nguyệt hoàn hồn thì nghe thấy tiếng kêu vọng từ trong phòng của Hoa Thiên Cốt, cô vội vã chạy vào, "Sao thế, Tiểu Cốt?"



Hoa Thiên Cốt kéo chăn để che thân, nàng vừa tỉnh đã nhận ra mình chẳng mặc gì còn y phục lại nằm dưới đất, thật sự tránh không khỏi sợ hãi bật thốt lên, vừa trông thấy Thiều Nguyệt, nàng mới mải mốt ôm chầm lấy eo cô, oan ức, "Sư tôn ơi... con... sao lại...."



Thiều Nguyệt đưa tay xoa vai nàng hòng an ủi, song vừa thấy do ôm mình nên Hoa Thiên Cốt khiến chăn tuột xuống để lộ ra một mảnh trắng như tuyết thì cô cứng đờ người, thả tay xuống, trấn an, "Ta thấy con ngủ quên trong lúc tắm, sợ con cảm lạnh nên ta ôm con lên giường nằm."



Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, nàng buông Thiều Nguyệt ra, ánh mắt Thiều Nguyệt như dừng lại, cô vội kéo chăn che kín cho nàng, nhất là phần cơ thể khiến cho người ta nở mày nở mặt kia, sau đó cô thở dài, "Tiểu Cốt à, sau này tắm thì không được phép thiếp đi đâu đấy, biết chưa?"



Hoa Thiên Cốt giữ lấy chăn, xấu hổ gật đầu một cái, bấy giờ một đệ tử Thục Sơn chạy tới bên cửa, "Chưởng môn ơi, Chưởng môn, hỏng chuyện lớn rồi..." vừa nói vừa lảo đảo bước vào.



Ánh mắt Thiều Nguyệt lập tức lạnh giá, cô thả một luồng tiên lực làm cho đệ tử kia bị chặn lại, đứng yên tại chỗ, Thiều Nguyệt nói với vẻ bất mãn, "Tiêu Cốt đang thay quần áo, còn không mau lui ra!"



"Hả? À vâng, đệ tử mạo phạm." Đệ tử Thục Sơn nọ đợi Thiều Nguyệt thu hồi tiên lực mới mải mốt chạy ra ngoài.



"Sư tôn..." Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, "Người... tức giận ạ?"



Thiều Nguyệt lắc đầu, "Tiểu Cốt à, con cứ mặc quần áo vào trước đi, ta ra ngoài kiểm tra tình thế."



"Vâng..." Hoa Thiên Cốt gật đầu, dõi theo bóng lưng của Thiều Nguyệt rồi kéo chăn lên che miệng lén cười, sư tôn rõ ràng đang tức giận mà, chẳng lẽ vì mình? Hoa Thiên Cốt càng nghĩ lại càng không nhịn cười nổi, vậy thì chứng minh sư tôn rất để ý mình rồi, mặc dù có lẽ không như sự kỳ vọng của bản thân, nhưng cũng đủ để nàng mừng rỡ không thôi.



Thiều Nguyệt ra khỏi cửa, điều chỉnh lại tâm trạng, "Đã xảy ra chuyện gì?"



Đệ tử Thục Sơn kia vẫn còn sợ hãi về việc ban nãy, cậu chàng trả lời một cách đặc biệt cung kính, "Bẩm Kiếm tôn, Vân Ế xuất hiện tại cung Vạn Phúc ạ."



"Ừ, được rồi, các người trước hãy cứ án binh bất động, đừng rút dây động rừng vội, ta sẽ xử lý sau." Thiều Nguyệt biết Vân Ẩn đã hành động theo kế hoạch của cô.



"Dạ!"



"Còn nữa, các người đi mời Chưởng môn các phái đến cung Vạn Phúc đi, nhớ bảo bọn họ phải thu hồi sự hiển hiện đấy, chớ để cho Vân Ế phát giác." Thiều Nguyệt phân phó.



"Dạ!" Đệ tử Thục Sơn kia nhận lệnh lùi đi.




Hoa Thiên Cốt lập tức xoay người đỡ lấy Thiều Nguyệt, "Sư tôn, sư tôn..." Nhìn bộ dáng thống khổ của Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Phong Dư, "Ôn Chưởng môn, độc này không phải do ngài luyện chế ư? Chẳng lẽ ngài không có thuốc giải hay phương pháp cứu chữa nào hay sao?"



"Ôi...." Ôn Phong Dư cực kỳ khổ sở, "Lư Bốc Nguyên là Thần Khí, độc do nó luyện chế há có thể thích thì giải đâu?"



"Chẳng lẽ không còn cách nào khác ư?" Hoa Thiên Cốt thương tâm nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt vì nàng nên mới hấp thụ chất độc nên giờ nàng cũng muốn bắt chước, hút hết chất độc từ Thiều Nguyệt.



"Cốt Đầu!" Đông Phương Úc Khanh vội chạy đến ngăn cản, "Nàng định làm gì vậy?"



"Ta hút chất độc cho sư tôn!" Hoa Thiên Cốt hất tay Đông Phương Úc Khanh ra, đưa tay phải áp lấy tay phải của Thiều Nguyệt, vận công hòng hút ngược chất độc trở lại.



"Cốt Đầu à..." Đông Phương Úc Khanh lo lắng.



Thiều Nguyệt nắm thật chặt lấy tay phải của Hoa Thiên Cốt, ngăn cản nàng tiếp tục vận công, "Tiểu Cốt..."



"Sư tôn, người mau buông ra đi, Tiểu Cốt sẽ vì người..." Hoa Thiên Cốt tính tránh Thiều Nguyệt, song Thiểu Nguyệt lại tranh thủ lấy tay trái đánh vào gáy Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lập tức ngất xỉu, ngã vào trong lòng Thiều Nguyệt.



Đông Phương Úc Khanh ngồi xổm xuống, "Cốt Đầu..."



Thiều Nguyệt nhìn về phía Đông Phương Úc Khanh, "Đông Phương Úc Khanh à, đưa Tiểu Cốt về phòng đi."



"Kiếm tôn, còn ngài..." Đông Phương Úc Khanh ôm lấy Hoa Thiên Cốt, hỏi.



Thiều Nguyệt không trả lời anh chàng, cô gượng dậy, nhìn Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư chột dạ đánh mắt đi nơi khác, Thiều Nguyệt bảo, "Lư Bốc Nguyên, ta hy vọng ngài sẽ giữ nó thật tốt, đừng để bị kẻ khác lợi dụng nữa."



"Ta..." Ôn Phong Dư không thể đáp trả, quả thật y đã bị Vân Ế lợi dụng.



Thiều Nguyệt nói xong bèn hóa thành một luồng ánh sáng màu bạc vụt biến mất, Đông Phương Úc Khanh nhìn Hoa Thiên Cốt trong ngực, chậm rãi ôm chặt lấy nàng, Cốt Đầu và Thiều Nguyệt, ai cũng hết lòng vì đối phương, không tiếc cả tính mạng của mình, tình cảm giữa hai người, thật sự khiến cho kẻ khác ngưỡng mộ!



--- ------ ---