Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 81 : Nụ hôn máu

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Đường Bảo lao như một cơn bão vào viện của Thiều Nguyệt trong điện Tuyệt Tình, vừa chạy vừa la hét, "Tử Mạch tỷ tỷ, không xong rồi, nghe nói Kiếm tôn bị trúng độc!"



Tử Mạch đang nhắm mắt tĩnh tọa, cảm nhận tiên lực của Thiều Nguyệt trên thân thể thì đột nhiên bị Đường Bảo quấy nhiễu, nàng cau mày nhìn về hướng người đang tiến tới, "Con sâu ngốc này, muội không thể yên lặng một chút sao?"



Đường Bảo thấy Tử Mạch tĩnh tọa bèn cho rằng nàng đang tu luyện, con bé quên không so đo chuyện nàng gọi nó là Con Sâu Ngốc, mải mốt chạy lại, "Tỷ còn có tâm trạng để tu luyện à? Kiếm tôn xảy ra chuyện rồi!"



Tử Mạch cúi đầu suy ngẫm, "Chả trách, ngay lúc mới bắt đầu, ta đã không cảm nhận được tiên lực của chủ nhân nữa."



"?" Đường Bảo phản ứng nhanh, "Mới vừa rồi tỷ đang tìm kiếm tiên lực của Kiếm tôn ư?"



Tử Mạch gật đầu, "Đúng, muội bảo chủ nhân bị trúng độc?"



Đường Bảo đáp với vẻ lo lắng, "Vâng, là độc của lư Bốc Nguyên, cũng không biết bây giờ thế nào nữa, Tôn thượng đã lên đường đến Thục Sơn rồi."



"Cái gì?" Tử Mạch cả kinh bật dậy, "Lư Bốc Nguyên không phải là một trong Thần Khí Mười Phương sao?"



"Đúng thế, cho nên mới nói độc này rất khó giải..." Đường Bảo còn chưa dứt lời, Tử Trúc đã vội vàng tiến tới, "Thiều Nguyệt trúng độc của lư Bốc Nguyên rồi!"



Tử Mạch gật đầu, "Đường Bảo đã nói cho ta biết."



Tử Trúc vô cùng lo lắng, "Thế làm sao bây giờ? Thiều Nguyệt sẽ không có việc gì chứ? Độc của lư Bốc Nguyên thật sự không thể giải được ư?"



Đột nhiên Đường Bảo nghĩ ra, "Tàng Thư Các của Trường Lưu! Không biết chừng ở đó sẽ có đầu mối."



Tử Trúc gật đầu, "Được, vậy ta đi Tàng Thư Các xem thử."




"Sư tôn, người đừng nói nữa," Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt phải gắng sức mới có thể lên tiếng bèn khuyên nhủ, "Sư tôn à, hay là người hãy dùng thử độc của con đi, biết đâu lại có thể lấy độc giải độc."



Thiều Nguyệt cả kinh, cô lắc đầu cự tuyệt, "Không được, Tiểu Cốt, ta sao có thể dùng máu của con chứ?"



"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt khẩn cầu, "Xin người, người hãy thử một chút đi, Tiểu Cốt không muốn tiếp tục trông thấy bộ dạng này của sư tôn."



Thiều Nguyệt rời khỏi cái ôm của Hoa Thiên Cốt, "Không được, Tiểu Cốt, con không thể tự khiến bản thân bị thương tổn."



"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt không khuyên được Thiều Nguyệt, nàng giơ cổ tay phải ra, lấy kiếm cứa một nhát.



"Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt muốn cản nhưng không kịp, Hoa Thiên Cốt nâng bàn tay phải ứa máu, tiến lại gần Thiều Nguyệt, "Sư tôn, người hãy thử đi!"



Thiều Nguyệt vừa lắc đầu vừa lùi lại đằng sau, "Không, Tiểu Cốt, mau, mau cầm máu đi, mau lên!" Thiều Nguyệt ngửi thấy mùi máu của Hoa Thiên Cốt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một sự kích thích, kích thích cô hãy uống nó đi, trái tim nàng đập rộn lên không ngừng, cô chỉ đành lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với Hoa Thiên Cốt.



Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt cố chấp bèn đặt cổ tay bên miệng, hút một miệng máu tươi, Thiều Nguyệt cả kinh, "Tiểu Cốt, con làm gì vậy!"



Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Thiều Nguyệt, sau đó tranh thủ giây phút Thiều Nguyệt đang giật mình, nàng xông đến hôn lên môi Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt càng kinh ngạc tột cùng, cô trợn trừng hai mắt, nhất thời quên cả phản ứng. Hoa Thiên Cốt vội truyền máu trong miệng mình vào miệng Thiều Nguyệt, ép cô phải uống, Thiều Nguyệt vừa uống một hớp là hoàn hồn, cô liên tục giãy dụa, cô muốn tránh thoát đôi môi của Hoa Thiên Cốt. Song hai tay Hoa Thiên Cốt giữ chặt lấy cô, nàng cũng đã đẩy Thiều Nguyệt ngã xuống đất, đồng thời đưa hết số máu còn dư lại trong miệng vào miệng Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đau lòng nhắm mắt lại, khóe miệng còn chảy ra một dòng máu, kia là máu của Hoa Thiên Cốt, và thêm cả nước mắt của cô, chúng hòa vào nhau, rơi xuống nền đất u tối. 1



Truyền xong máu, Hoa Thiên Cốt cũng chậm rãi rời khỏi môi Thiều Nguyệt, nàng quyến luyến không thôi, nhưng nàng cũng biết bây giờ tuyệt đối không phải lúc có suy nghĩ không an phận. Ngay tại thời điểm nàng định đứng dậy rời khỏi Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt đột nhiên lại hôn lên cổ Hoa Thiên Cốt, sau đó lộn lại người, đè Hoa Thiên Cốt ở bên dưới, tiếp tục hấp thụ ít máu vẫn còn lưu lại trong miệng Hoa Thiên Cốt.



Thiều Nguyệt đã uống không ít máu của Hoa Thiên Cốt, giờ đây cô khó có thể kìm xuống khát vọng đối với máu của nàng, cô hoàn toàn không còn ý thức, chỉ đơn giản là tuân theo bản năng và dục vọng, cô muốn nhiều máu của Hoa Thiên Cốt hơn nữa. Hoa Thiên Cốt thì cam tâm tình nguyện mặc cho sự ngông cuồng của Thiều Nguyệt, nàng biết sư tôn cũng không muốn như thế, là sư tôn vô tình, song nàng cũng không thể không động tâm, đây có lẽ là cơ hội duy nhất giúp cho nàng có thể thân mật bên sư tôn như vậy, Hoa Thiên Cốt từ từ ôm lấy Thiều Nguyệt, giữa nụ hôn nồng đặc mùi máu, nàng đã có thể thực hiện khát khao cháy bỏng của chính mình.



--- ------ ----- +