Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 82 : Tính sổ

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Thiều Nguyệt lưu luyến máu Hoa Thiên Cốt không thôi, sau khi đã hút hết sạch toàn bộ số máu còn sót lại trong miệng nàng, Thiều Nguyệt mới gượng dậy, hai mắt vô hồn nhìn Hoa Thiên Cốt chằm chằm, Hoa Thiên Cốt hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng thì thầm, "Sư tôn..."



Dựa vào khứu giác, Thiều Nguyệt lại cúi người xuống, liếm liếm khóe môi Hoa Thiên Cốt, sau đó cô lại từ từ hạ xuống, tới bên cổ nàng. Toàn thân Hoa Thiên Cốt run rẩy, nàng cho rằng Thiều Nguyệt muốn... nhưng Thiều Nguyệt vẫn chỉ dừng lại ở động mạch trên cổ Hoa Thiên Cốt, liếm đi liếm lại vị trí ấy, đột nhiên Hoa Thiên Cốt hiểu ra ý định của Thiều Nguyệt. Mặc dù thất vọng, song Hoa Thiên Cốt vẫn rất vui, chỉ cần sư tôn muốn thì nàng có thể cho đi tất cả. Hoa Thiên Cốt ôm chặt lấy đầu Thiều Nguyệt, dịu dàng nói, "Sư tôn à, nếu máu của con có thể khiến người thấy tốt hơn thì xin người đừng nên do dự." Dứt lời, nàng nhấn đầu Thiều Nguyệt xuống, để nó có thể chạm gần hơn nữa mạch đập của nàng.



Ánh mắt Thiều Nguyệt chợt lạnh, cô há miệng ra, nhưng khi sắp cắn đến nơi thì lại dừng, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Không thể khiến Tiểu Cốt bị thương, không thể khiến Tiểu Cốt bị thương..."



Hoa Thiên Cốt còn đang thắc mắc không biết sao tự dưng Thiều Nguyệt lại ngưng, nàng chợt nghe thấy lời thủ thỉ của cô, hốc mắt nóng bừng, nàng bật nức nở, "Sư tôn, không sao hết, Tiểu Cốt cam tâm tình nguyện mà."



Hai tay Thiều Nguyệt đột nhiên chống đất, cô lắc đầu lia lịa, cố gắng chế trụ loại tham vọng đối với máu của nàng, "Tiểu Cốt, mau.. mau đi đi... tránh xa ta ra.... ta sợ ta sẽ... không kìm được..."



Hoa Thiên Cốt nâng người lên, lắc đầu, "Không, sư tôn, Tiểu Cốt không đi, sư tôn muốn máu thì Tiểu Cốt sẽ cho người, sư tôn đừng cố nhẫn nhịn nữa."



"Không được!" Thiều Nguyệt hét lên, cô lập tức rời khỏi người Hoa Thiên Cốt, lùi dần về đằng sau, "Tiểu Cốt, con đi đi!"



Hoa Thiên Cốt đứng dậy, tiến lại gần cô, "Không, Tiểu Cốt không đi!"



Thiều Nguyệt nhất mực lùi lại, đến tận khi cô đã dựa lưng vào vách núi, không còn đường lui, cô cố nén dục vọng lại, mắt thấy khoảng cách giữa mình và Hoa Thiên Cốt ngày càng gần, cô mới ôm đầu, "Không được, không được làm hại Tiểu Cốt, tuyệt đối không thể, aaaa!" Thiều Nguyệt hét to, Hoa Thiên Cốt dừng lại, nàng trông thấy Thiều Nguyệt phất tay một cái, thanh Mẫn Sinh bay vào trong tay Thiều Nguyệt, sau đó cô cầm Mẫn Sinh, gồng mình tự đâm chính bản thân, Hoa Thiên Cốt kinh hãi, "Sư tôn, đừng!"



Bấy giờ một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên, Kinh Lôi trong cơ thể Thiều Nguyệt dùng sấm sét phản lại Mẫn Sinh, Mẫn Sinh cũng phát ra ánh sáng hồng như muốn ngăn cản Thiều Nguyệt, pháp lực hai thanh kiếm va chạm, phát sinh ra một nguồn năng lực vô cùng lớn. Hoa Thiên Cốt bị đánh bay đi, còn Thiều Nguyệt đang ở ngay trung tâm chấn động thì lập tức rơi vào hôn mê, ngã xuống đất. Mẫn Sinh và Kinh Lôi nằm chéo nhau dưới nền, phát ra những tiếng leng keng yếu ớt như người bị thương.



Bạch Tử Họa ngự kiếm phi hành bỗng cảm thấy có một luồng linh lực mạnh mẽ ở đâu đây, chàng phát hiện ra đó là của Kinh Lôi với Mẫn Sinh, bèn tức khắc đổi phương hướng, bay về phía khu rừng.



Đường Bảo cùng Tử Mạch tới Thục Sơn, Đường Bảo vừa thấy Đông Phương Úc Khanh đã cao hứng chạy lại, "Cha ơi!"



Đông Phương Úc Khanh bật cười, "Đường Bảo, con tới rồi."



Đường Bảo gật đầu, quắt ngoắt bốn phía, "Cốt Đầu đâu?"



Đông Phương Úc Khanh thở dài, Vân Ẩn tiến đến, "Chưởng môn đã bám theo thanh Mẫn Sinh để đi tìm Kiếm tôn rồi."



"Chủ nhân ư?" Tử Mạch nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, "Chủ nhân làm sao?"



Vân Ẩn chưa từng gặp Tử Mạch, hắn thắc mắc, "Vị cô nương này là?"




"Hừ! Ai cần ông nể mặt mũi cha ta chứ, ta còn phải so đo cùng ông chắc, ông hại Kiếm tôn trúng độc, ta nhất định phải đòi lại món nợ này." Nghê Mạn Thiên lấy kiếm chỉ về phía Ôn Phong Dư, tức giận nói.



Ôn Phong Dư tự biết đây là lỗi của mình, y áy náy đáp, "Cũng không thể đổ hết lỗi cho ta, ta bị Vân Ế lừa, hết thảy đều là bởi quỷ kế của Thất Sát!"



"Nếu không phải vì ông vẫn luôn bất mãn với Trường Lưu thì sao lại có thể để Thất Sát có cơ hội lợi dụng chứ?" Từ bữa tiệc mừng tại núi Thái Bạch, Nghê Mạn Thiên đã nhận ra Ôn Phong Dư và cha nàng luôn tỏ thái độ không phục Trường Lưu, lúc nào cũng tìm cớ để châm chọc Trường Lưu, nàng không thể trách móc cha mình, nhưng cái lão Ôn Phong Dư này, nàng đã sớm muốn trừng phạt một phen rồi.



"Nhưng..." Ôn Phong Dư cứng họng, y không thể phản bác.



Nghê Mạn Thiên nâng kiếm phi thân, đệ tử đồi Ngọc Trọc thấy thế bèn rối rít xông đến hòng bảo vệ Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư vung tay, hạ lệnh, "Đệ tử đồi Ngọc Trọc nghe lệnh, không cho phép bất cứ ai ra tay với đệ tử Trường Lưu!"



Đệ tử đồi Ngọc Trọc chần chừ nhìn Chưởng môn, Ôn Phong Dư liếc mắt một cái, ánh nhìn sắc bén đưa về phía bọn họ, bấy giờ bọn họ mới chắp tay lại, "Dạ vâng, thưa Chưởng môn!"



Sau đó Ôn Phong Dư tiến lên phía trước, giao chiến trên không trung với Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên vừa đánh vừa nói, "Đừng tưởng ông làm thế thì ta sẽ giơ cao đánh khẽ!"



"Hừ, ta đường đường là Chưởng môn một phái, còn cần phải để một đệ tử bé nhỏ như con giơ cao đánh khẽ hay sao?" Ôn Phong Dư giận dữ, sau đó hai người đánh đến khó phân thắng bại, song dù sao thì Ôn Phong Dư cũng cao hơn Nghê Mạn Thiên một bậc, chỉ một lát sau, Nghê Mạn Thiên bị đánh rơi xuống, Sóc Phong vội vã phi thân đỡ lấy nàng. Hai người nhìn nhau bật cười, cùng tìm cách đối phó với Ôn Phong Dư.



Tử Mạch căn cứ vào cảm nhận về tiên khí để tới một khu rừng rậm rạp, Đường Bảo nhìn xung quanh, lo lắng hỏi, "Tử Mạch tỷ tỷ ơi, tỷ có chắc là ở chỗ này không thế? Nơi này lớn như vậy, sao chúng ta tìm được đây?"



"Ta cảm giác được mà, nếu là nơi chủ nhân từng đi qua thì nhất định sẽ có dấu vết in lại trên cây cỏ." Tử Mạch đáp.



"Vâng, vậy thì tốt, tỷ mau xem xem." Đường Bảo bất an.



Tử Mạch gật đầu, nàng trông thấy một bông hoa ở dưới chân bèn ngồi xuống vuốt ve nó, sau đó nhắm mắt lại, trao đổi cùng bông hoa, Đường Bảo, Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn thấy thế cũng lẳng lặng đứng chờ. Lát sau, Tử Mạch đứng dậy, "Tôn thượng đã đến đây."



"Tôn thượng ư?" Đường Bảo thắc mắc, "Thế còn Cốt Đầu?"



Tử Mạch lắc đầu, "Không thấy dấu vết của chủ nhân."



"Phía đông khu rừng mà không có thì chúng ta sang phía tây, không có thì lại sang phía nam và phía bắc, nếu như Cốt Đầu thực sự ở đây thì sẽ luôn có một nơi lưu giữ lại dấu tích của hai người." Đông Phương Úc Khanh đề nghị.



"Vâng, cha nói đúng đấy, Tử Mạch tỷ tỷ, chúng ta đi thôi." Đường Bảo hùng hùng hổ hổ kéo Tử Mạch về hướng tây, Đông Phương Úc Khanh với Vân Ẩn cũng vội bám theo sau.