Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 83 :

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Dưới chân đồi Ngọc Trọc, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong giao chiến trên không với Ôn Phong Dư, cho dù cả hai hợp lực vẫn chưa thể là đối thủ của y, Ôn Phong Dư thấy thế bèn cười bảo, "Hừ, chỉ là một đệ tử Trường Lưu mà dám khiêu chiến với đồi Ngọc Trọc của ta ư? Thật không biết tự lượng sức mình!"



"Không biết tự lượng sức mình thì sao chứ, nhất định ta phải trả thù cho Kiếm tôn!" Nghê Mạn Thiên gồng hết sức, sau đó nghiêng đầu đánh tín hiệu cho Sóc Phong, Sóc Phong lập tức hiểu ý Nghê Mạn Thiên, hắn gật đầu đáp nàng.



Ôn Phong Dư bật cười khinh thường, y dùng nhiều lực để công kích hai người hơn, nhưng vẫn để lại cho họ một con đường sống, dù sao thì y cũng không muốn quan hệ giữa mình và Trường Lưu trở nên căng thẳng. Ai ngờ Nghê Mạn Thiên đang ở trước mặt đột nhiên biến mất, Ôn Phong Dư hơi giật mình, y vội vã truy tìm bóng hình nàng, song bỗng dưng lại bị Sóc Phong chặn lại. Ôn Phong Dư không nhịn nổi, y ra tay mạnh hơn, Sóc Phong dồn toàn lực ngăn cản, đợi một lát thì hắn tự dưng lại nhìn về phía đằng sau Ôn Phong Dư xong mải mốt rút lui. Ôn Phong Dư phát hiện ra có gì đó không đúng, y lập tức quay người lại, phát hiện ra đằng sau chẳng có ai, y mới biết mình vừa bị Sóc Phong lừa, lúc quay lại bèn lập tức xuất chưởng về phía hắn.



Sóc Phong nhanh chóng né tránh, cứ dùng dằng trên không trung một vòng, sau đó Nghê Mạn Thiên bất thình lình xuất hiện sau lưng Sóc Phong, một kiếm đâm về phía Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư vội nghiêng mình để trốn, nhưng không kịp, y bị Nghê Mạn Thiên đâm rách y phục.



Ôn Phong Dư nhìn vết trầy trên tay, y tức giận, "Các người đang muốn ép ta ra toàn lực sao?" Dứt lời, y vận toàn bộ tiên lực, triệu hồi lư Bốc Nguyên, Sóc Phong vừa thấy Ôn Phong Dư định sử dụng Thần Khí bèn bắt lấy tay Nghê Mạn Thiên, "Đi thôi!" xong tức khắc biến mất dưới chân đồi Ngọc Trọc.



Lư Bốc Nguyên còn đang quay lòng vòng trên không trung, Ôn Phong Dư thấy Nghê Mạn Thiên với Sóc Phong đã bỏ chạy bèn thu hồi lại lư Bốc Nguyên, ai ngờ đúng lúc ấy một cái lưỡi màu đỏ vụt tới, quấn lấy lư Bốc Nguyên rồi giật đi.



Ôn Phong Dư cả kinh, y ngẩng đầu lên, lại là Bàn Nhược Hoa của Thất Sát, y vội phi thân tiến tới hòng đoạt lại lư song được nửa đường thì Thiện Xuân Thu đột nhiên xuất hiện, cản y lại. Bàn Nhược Hoa lấy lư Bốc Nguyên rồi lè lưỡi quất về phía Ôn Phong Dư, trên đầu lưỡi có độc châm vào gáy y. Ôn Phong Dư đang giao chiến với Thiện Xuân Thu, đồng thời cũng cuống cuồng vì lư Bốc Nguyên nên nhất thời bất cẩn, khi bị độc của Bàn Nhược Hoa xâm hại, Ôn Phong Dư phun một búng máu, rớt xuống đất.



Thiện Xuân Thu đi đến trước mặt Ôn Phong Dư, Ôn Phong Dư che ngực, ngẩng đầu một cách khó nhọc, Thiện Xuân Thu hừ một tiếng, giơ tay phải định vỗ một chưởng trên đầu y. Bấy giờ chợt một đám khói mù bao phủ tất cả bọn họ, che khuất hết tầm nhìn, Thiện Xuân Thu phẩy tay, chỉ lát sau khói mù đã tan, nhưng Ôn Phong Dư thì đã biến mất.



Thiện Xuân Thu cắn răng nghiến lợi, quay sang bảo với đám môn đồ Thất Sát, "Phá hủy đồi Ngọc Trọc cho ta!"



"Dạ!" Môn đồ Thất Sát bắt đầu kéo nhau lên núi sát phạt.



Bàn Nhược Hoa dâng lư Bốc Nguyên lên Thiện Xuân Thu, "Hộ pháp..."



Thiện Xuân Thu nhận lấy lư Bốc Nguyên, gã nở một nụ cười âm hiểm, sau đó ngửa cổ cười vang, "Ha ha ha..."



Đám người Tử Mạch mới đến khu rừng phía tây đã trông thấy một luồng ánh sáng trắng thoáng qua, Đường Bảo cho rằng đấy là Thiều Nguyệt bèn hô lớn, "Kiếm tôn! Kiếm tôn! Là người đó ư?"



Luồng ánh sáng kia từ từ tiến lại gần, đợi đến khi Đường Bảo nhìn thấy rõ hơn thì con bé vội tỏ ra cung kính, "Tôn thượng!"



Bạch Tử Họa tiếp đất, nhìn bốn người bọn họ, chàng hơi cau mày, Đường Bảo mải mốt hỏi, "Tôn thượng ơi, chúng con đang đi tìm Kiếm tôn và Cốt Đầu, không biết Tôn thượng đã tìm được họ hay chưa?"



Bạch Tử Họa nhẹ lắc đầu, Đường Bảo thất vọng cúi gằm mặt xuống, Bạch Tử Họa bèn bảo, "Ta cảm nhận được linh lực ở phía tây khu rừng nên mới đến đây, song lúc đến nơi thì nguồn linh lực đã biến mất, ta tìm khắp toàn bộ chỗ này rồi mà vẫn chưa thấy Tiểu Nguyệt đâu."



Đông Phương Úc Khanh quay sang nói với Tử Mạch, "Tử Mạch, trông cậy vào cô."



Tử Mạch gật đầu, nàng dang rộng cánh tay, tiến hành trao đổi với các cây cối cỏ cây xung quanh mình, Bạch Tử Họa thắc mắc quan sát động tác của Tử Mạch, sau đó chàng hiểu ra cô gái này đang khai thông với sinh linh nơi đây. Bạch Tử Họa thầm nhủ, không ngờ linh hoa Tiểu Nguyệt chăm sóc lại đặc biệt như vậy, rõ ràng trước kia Tử mạch chỉ là một đóa hoa bình thường, ấy vậy mà giờ đã có cả tu vi, hẳn đều là nhờ cả vào tiên khí của Tiểu Nguyệt.



Tử Mạch thu hồi linh lực, nàng mở mắt, vẻ mặt lộ vẻ vui mừng, "Ta biết chủ nhân đang ở đâu rồi."



"Thật sao?" Tử Mạch gật đầu, Đường Bảo hưng phấn nhảy cẫng lên, "Tốt quá!" Bạch Tử Họa, Đông Phương Úc Khanh và Vân Ẩn cũng như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng tìm ra hai người bọn họ.




Hoa Thiên Cốt cũng muốn đi cùng, song đột nhiên Ma Nghiêm lại gắt, "Hoa Thiên Cốt! Ngươi đi với ta!"



Hoa Thiên Cốt thấy gương mặt vô cùng nghiêm túc của Ma Nghiêm bèn nảy sinh sợ hãi, Sênh Tiêu Mặc tiến tới nhỏ giọng bảo, "Con không cần sợ đâu, sư huynh chỉ đang muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở Thục Sơn mà thôi."



"Vâng..." Hoa Thiên Cốt yên tâm.



Vân Ẩn tiến tới, "Chưởng môn, để đồ đệ theo ngài, dù sao căn nguyên cũng là do đệ tử mà."



Hoa Thiên Cốt nhìn Sênh Tiêu Mặc, đợi Sênh Tiêu Mặc gật đầu, Hoa Thiên Cốt mới đáp, "Được, chúng ta đi thôi."



"Cốt Đầu à!" Ngay tại thời điểm Hoa Thiên Cốt xoay người, Đông Phương Úc Khanh lại gọi nàng, Hoa Thiên Cốt ngoảnh mặt lại, Đông Phương Úc Khanh thi lễ với Sênh Tiêu Mặc đang đứng cạnh nàng, "Nho tôn, ta cũng đã tận mắt trông thấy những chuyện đã xảy ra, có khi còn có thể bổ sung thêm nữa."



"Được, vậy mọi người cùng vào hết đi." Sênh Tiêu Mặc xung phong dẫn đầu.



Hoa Thiên Cốt quay sang nói với Đường Bảo, "Đường Bảo, con hãy giúp ta chăm sóc sư tôn nhé, lát sau ta sẽ về."



"Vâng," Đường Bảo gật đầu một cách nặng nề, "Cốt Đầu à, mẹ yên tâm đi, Tử Mạch tỷ tỷ đã đi rồi, giờ con tới Tàng Thư Các hỏi Tử Trúc tỷ tỷ xem liệu đã tìm ra cách thức giải độc hay chưa đây."



Hoa Thiên Cốt nhìn Đường Bảo đi rồi mới xoay người bước lên từng bậc thang, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong đứng ở phía trên, Hoa Thiên Cốt gọi, "Mạn Thiên..."



Nghê Mạn Thiên vừa trông thấy dáng vẻ ủ rũ, cúi đầu của Hoa Thiên Cốt thì lập tức giận dữ, nàng đi xuống, kéo tay Hoa Thiên Cốt, "Được rồi, Thiên Cốt, chúng ta cùng nghĩ cách giải độc cho Kiếm tôn mà, vào trước đi."



"Ừ...." Hoa Thiên Cốt để mặc cho Nghê Mạn Thiên kéo nàng vào, trong lòng cũng có chút cảm động, Nghê Mạn Thiên lại có thể trở thành bạn tốt với nàng, tất cả đều là nhờ sư tôn, Hoa Thiên Cốt gượng cười, bây giờ dù có là chuyện gì cũng chỉ toàn nghĩ đến sư tôn, sư tôn đã ăn sâu vào trong tiềm thức của nàng, vào trong trái tim của nàng, người mãi sẽ chẳng thể đi xa.



Vào trong đại điện, Nghê Mạn Thiên buông tay nàng, ý bảo nàng không cần gấp rút, Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, nàng bước tới quỳ trước mặt Ma Nghiêm, "Đệ tử Hoa Thiên Cốt đã hại sư tôn bị trúng độc của lư Bốc Nguyên, đệ tử cam tâm tình nguyện gánh lấy hình phạt!"



Tất cả mọi người trong đại điện đều giật mình nhìn Hoa Thiên Cốt, họ chưa hiểu ý của nàng.



"Cốt Đầu!" Đông Phương Úc Khanh lo lắng nói, anh chàng biết Cốt Đầu lại tự trách bản thân, song cũng không thể nhận hết trách nhiệm về mình như thế được.



Vân Ẩn vội tiến đến, quỳ xuống, "Đây cũng là lỗi của Vân Ẩn, xin đừng trách mình Chưởng môn."



"Ngươi, các ngươi... mau nói cho rõ ràng!" Ma Nghiêm chỉ tay về phía bọn họ, lớn tiếng hét lên.



Sau đó, Hoa Thiên Cốt và Vân Ẩn cùng thuật lại những chuyện đã xảy ra ở Thục Sơn, Đông Phương Úc Khanh đứng bên bổ sung, xong xuôi hết tất cả, đại điện chìm trong yên tĩnh, chẳng có lấy bất kỳ một tiếng động. Hoa Thiên Cốt sợ hãi nắm chặt lòng bàn tay, phạt gì thì nàng cũng có thể chịu đựng được, nhưng duy việc rời xa sư tôn, nàng không thể, Tiểu Cốt tuyệt đối sẽ không rời khỏi sư tôn! +



--- ------ ------