Bát Bảo Trang

Chương 57 : Tỏ ra yếu đuối

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp



Hoa Y Liễu dáng vẻ tiều tụy ngồi tựa người ở đầu giường, trong phòng vắng ngắt, dường như chỉ có mỗi mình nàng trong phủ, yên tĩnh đến đáng sợ. Còn nhũ mẫu và nha hoàn hồi môn bên cạnh nàng đã sớm bị mẹ chồng tốt của nàng tìm cách đuổi đi rồi, ngay cả chút thể diện cũng không để lại cho nàng.



Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi mờ tối, xem ra trời lại sắp mưa rồi, thế nhưng thời tiết ra sao thì liên quan gì đến nàng, nàng đã mấy tháng không được bước ra khỏi cửa, càng không được về nhà mẹ đẻ.



Nhà mẹ đẻ? Nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, trong lòng Hoa Y Liễu lại bùng lên nỗi căm thù, nếu như không phải vì mẫu thân muốn cha chồng nàng giúp đỡ đệ đệ khi thi cử, thì tội gì nàng phải gả cho một kẻ phóng đãng như thế, để rồi rơi vào kết quả thế này?



Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Y Liễu bỗng thấy một nha hoàn đẩy cửa tiến vào, trên tay những nha hoàn này đang cầm mấy hộp trang sức, mấy bộ trang phục tươi đẹp và đồ dùng sinh hoạt khác, nét mặt vừa cung kính vừa khẩn trương.



Mấy người này chẳng phải là nha hoàn đắc dụng của mẹ chồng nàng sao, đã có chuyện gì mà khiến các nàng sợ hãi đến vậy?



"Thiếu phu nhân, phu nhân sai nô tỳ đến hầu hạ ngài thay y phục ra gặp khách." Nha hoàn đi đầu phúc thân với Hoa Y Liễu, rồi ra hiệu cho mấy người phía sau hầu hạ Hoa Y Liễu thay quần áo.



Trong lòng Hoa Y Liễu khẽ động, là người nào đến làm chỗ dựa cho nàng sao? Là phụ thân hay đệ đệ?



Hay là... Hoa Tịch Uyển?



Trong lòng nàng rất rõ ràng, người có thể khiến Chu gia khẩn trương như vậy, chắc chắn phải có một thân phận cực kì hiển hách, mặc dù cha nàng ở trong triều rất có thanh danh, nhưng cũng không đến mức có thể khiến Chu gia kiêng kỵ như vậy.



Thế nhưng hiện nay có mấy người sẵn lòng làm chỗ dựa cho nàng chứ? Tuy rằng trước đó nhà ngoại tổ mẫu nàng được ban một tước vị, nhưng đó chỉ là hoàng thượng muốn ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ thôi, nên mới kín đáo bù đắp về việc đứa con duy nhất đã mất của nhà ngoại tổ mẫu, trên thực tế nhà ngoại tổ mẫu cũng chỉ là người có tước vị hữu danh vô thực mà thôi.
"Vương phi ngài hiểu lầm rồi, vi thần và chuyết kinh tuyệt đối không có ý này," Chu thị lang thấy Hiển vương phi đùng đùng nổi giận, vội bước lên phía trước nói, "Vi thần lập tức đem thị thiếp kia tới ngay."



Hoa Tịch Uyển cầm chén trà không nói lời nào, Hoa Trường Bảo cười nhạt vuốt ve mép chén trà, tầm mắt liên tục quan sát những vật trang trí trong phòng khách Chu gia, làm như mấy thứ này đều là những vật phẩm tinh xảo quý hiếm trên đời, đáng giá để cho một thế tử Hầu phủ như hắn phải quan sát tỉ mỉ như thế.



Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất nghe nói thị thiếp mình yêu thích nhất cũng bị phụ thân gọi ra đây, lập tức kích động đến tư thế sám hối cũng làm không xong, ngẩng đầu nhìn lung tung. Nhưng khi tầm mắt hắn nhìn tới vị trí của Hoa Tịch Uyển thì cơn đau trên bụng hắn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ hận không thể dán chặt con mắt lên người vị Hiển vương phi này.



Ánh mắt của hắn quá mức suồng sã, nên rất nhanh đã bị một thái giám áo lam chắn trước mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Nô tài thấy ánh mắt của Chu công tử tựa hồ không tốt lắm, không biết có cần mời thái y tới xem cho ngài hay không?"



Lúc này Chu Vân Hằng mới hiểu ra, người ngồi trên ghế khách kia chính là Hiển vương phi, chẳng phải là người hắn có thể tơ tưởng nổi. Nghĩ vậy, hắn thấy có hơi tiếc nuối, một mỹ nhân thế này mà không thể nhìn ngắm được thật sự là quá đáng tiếc.



Hoa Trường Bảo ngồi ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Xem ra công tử của quý phủ còn chưa được dạy dỗ đủ, Chu thị lang tốt nhất nên dạy bảo hắn nhiều hơn, nếu không sau này mạo phạm quý nhân sẽ không có hậu quả tốt đâu."



Chu thị lang sao lại không biết tật xấu này của con mình, thấy hắn vậy mà còn dám lỗ mãng như thế, tức giận tiến lên đạp Chu Vân Hằng một cước, "Hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ tên nghiệp chướng này thật tốt."



Hoa Trường Bảo liếc mắt nhìn Chu Vân Hằng, rồi tao nhã thổi thổi hơi nóng trên mặt nước trà, lại trở về làm một thế tử Hầu phủ trầm mặc ít nói.



Không bao lâu sau, người thị thiếp mà Chu Vân Hằng yêu thích nhất được mang đến, trên người chỉ là một bộ áo vải cũ nát, tóc tai cũng chỉ buộc bằng một sợi dây cột màu xanh nhạt, trên mặt còn ứ máu, nhìn không ra chút dáng vẻ nào của ái thiếp.



Hoa Tịch Uyển thấy thế cười cười, quý phủ Chu thị lang này thật có lòng, luôn giở thủ đoạn sau lưng người khác.



Đúng lúc này, một quản sự vội vã chạy vào nói: "Lão gia, phu nhân, Hiển vương gia tới."