Bát Bảo Trang
Chương 63 : Khó xử
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
"Sao tay lại lạnh như vậy?" Yến Tấn Khâu sờ sờ bàn tay của Hoa Tịch Uyển, cau mày, đôi tay to lớn bao bọc bàn tay của Hoa Tịch Uyển lại, "Trời lạnh như thế, sau này có gì muốn nói thì mời người đó về phủ ở với nàng mấy ngày."
"Không phải chàng nói phong cảnh lúc tuyết rơi là tuyệt nhất sao, sao bây giờ lại dung tục như vậy?" Tay kia Hoa Tịch Uyển đang cầm lò sưởi tay, để mặc Yến Tấn Khâu một tay bung dù, một tay dắt nàng đi.
"Chỉ cần tốt cho sức khỏe của nàng là được, dung tục một chút cũng không sao," Yến Tấn Khâu cười cười, dứt khoát buông tay Hoa Tịch Uyển ra, vòng tay qua người nàng đi tiếp về phía trước.
Hoa Sở Vũ yên lặng đi theo phía sau hai người: Hiển vương điện hạ, lúc ngài thể hiện, bày tỏ ân ái, tốt xấu gì ngài cũng nên để ý đến người đi phía sau một chút được không?
Trở lại trước chính điện, Yến Tấn Khâu rút cánh tay của mình về, sau đó chỉnh sửa vạt áo lại một chút, đưa dù cho Mộc Thông bên cạnh, rồi quý khí bức người kề vai đi vào chính điện với Hoa Tịch Uyển.
Chính điện vốn đang náo nhiệt, thấy phu thê hai người tiến vào, tất cả đều yên tĩnh lại, khách khí chào nhau rồi mọi người được mấy vãn bối Hoa gia dẫn tới phòng ăn ngồi xuống.
Mọi người Hoa gia đều mời Yến Tấn Khâu và Hoa Tịch Uyển ngồi ở ghế trên, nhưng đều bị Yến Tấn Khâu cự tuyệt, hắn chắp tay nói với Hoa Hòa Thịnh: "Nhạc phụ đại nhân mời nhiệt tình như thế, lẽ ra Tử Lăng không nên từ chối, chỉ là ở đây có trưởng bối, vãn bối há lại ngồi ở ghế trên, xin nhạc phụ đại nhân thành toàn cho tâm ý của Tử Lăng."
Yến Tấn Khâu giữ thể diện cho Hoa Hòa Thịnh, trong lòng Hoa Hòa Thịnh đương nhiên vui vẻ, chỉ có thể ra vẻ khổ sở mời lão thái thái ngồi ở ghế trên, sau đó cùng Lô thị ngồi xuống hai bên lão thái thái.
Mặc dù Yến Tấn Khâu để ba vị trưởng bối ngồi trên, nhưng những người khác Hoa gia cũng không dám ngồi trên phu thê hai người, cho nên Yến Tấn Khâu cùng Hoa Tịch Uyển lần lượt ngồi xuống bên cạnh Hoa Hoà Thịnh, như thế không ai có thể nói gì, trái lại còn tán thưởng hai người hiếu thuận.
Tuy là lão phu nhân còn khỏe mạnh, nhưng vẫn là người đã có tuổi, cho nên tuy thức ăn trên bàn đều mang ý phúc lộc thọ cát tường, nhưng phần lớn là những món thanh đạm hoặc món mềm ngọt. Hoa Tịch Uyển chỉ mới ăn vài miếng đã cảm thấy miệng mình đầy vị ngọt.
Sau khi Trương thị trở về phủ liền đập nát một bộ ấm trà, nhìn căn phòng trống rỗng và mấy hạ nhân nơm nớp lo sợ ngoài cửa, bà ngẩn ngơ ngồi xuống.
Không biết qua bao lâu, bà nghe tiếng điểm canh ở bên ngoài vang lên, trong phòng sớm đã tối đen, hành lang bên ngoài đã được treo đèn lồng sáng rực.
"Người đâu, thắp đèn."
Bà đứng lên, sờ sờ cổ họng đã khàn khàn, chợt phát hiện do mình ngồi quá lâu, không cho ai tiến vào, trong phòng lại không đốt than, nên tay chân bà đã lạnh cóng đến mất cảm giác.
Chờ nha hoàn tiến vào thắp đèn, bà mới không kìm lòng được mở miệng hỏi: "Lão gia đâu rồi?"
"Lão gia ngủ lại thư phòng ạ."
"Vậy thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia vẫn đang đọc sách, nói để chuẩn bị cho kì thi mùa xuân năm sau cho nên cần tĩnh tâm học tập."
Trương thị hơi vui mừng, lập tức hỏi tới, "Ngày nào ta cũng bảo nhà bếp nấu canh bồi bổ cho thiếu gia, nó có uống không?"
Động tác thắp đèn của nha hoàn hơi khựng lại, sau đó liền nói: "Nô tỳ cũng không rõ lắm." Trên thực tế, canh phu nhân cho người đưa tới, đều bị thiếu gia cho người mang xuống.
Thế nhưng nàng không dám nói như vậy, phu nhân cũng sẽ không muốn nghe.
Trương thị hơi biến sắc, sau đó thở dài một hơi: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."