Bát Bảo Trang
Chương 64 : Không thể chịu đựng được
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Bởi vì gần đây trong kinh thành phát sinh mấy vụ án tử lớn, nên các quan viên đều cảm thấy bất an, tin đồn thái tử có thể bị phế càng ngày càng mạnh mẽ, ngay cả những người theo phe Thịnh quận vương cũng không ngừng có những hành động mờ ám.
Chỉ có Hiển vương phủ luôn luôn tỏ thái độ những chuyện kia không liên quan gì tới mình, cho nên dù thái tử và Thịnh quận vương có đấu đá quyết liệt hơn nữa, thì vị vương phi Hoa Tịch Uyển vẫn rất an nhàn, cũng không quan tâm đến mấy lời mời này nọ, tất cả đều lấy lý do không khỏe để cự tuyệt.
Từ sau khi hai người đi chúc thọ lão phu nhân về, Yến Tấn Khâu có thêm một sở thích mới, đó chính là lúc rảnh rỗi sẽ cùng Hoa Tịch Uyển pha một bình trà, sau đó hai người cùng ngồi bên khung cửa sổ, vừa uống trà vừa ngắm tuyết, trên bàn còn bày mấy loại bánh tinh xảo thơm ngon và mấy quyển truyện thú vị, thỉnh thoảng còn cho nhạc công ca cơ được nuôi trong phủ đến thổi kèn đàn hát một chút cho có không khí, cuộc sống gia đình nhàn nhã không khác gì thần tiên.
Cho nên, một hôm hai phu thê đang nghe nhạc ngắm tuyết, thì nghe hạ nhân báo lại là Lâm Bình quận chúa cầu kiến, hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều có chút tiếc nuối.
Tuy rằng không muốn di chuyển, nhưng đối phương là tỷ tỷ của Yến Tấn Khâu, dù cảm tình thế nào thì về lý nàng cũng không thể không gặp, cho nên nàng không thể làm gì khác hơn là thay trang phục rồi cùng Yến Tấn Khâu ra chính viện gặp khách.
Từ sau khi Lâm Bình quận mã bị ám sát, Hoa Tịch Uyển rất ít khi gặp Lâm Bình quận chúa, cho nên khi nàng nhìn thấy nữ nhân vẻ mặt tiều tụy ngồi ở chính viện thì có chút không dám tin vào hai mắt mình.
Tuy Lâm Bình quận chúa lớn hơn Yến Tấn Khâu hai tuổi, nhưng vì được bảo dưỡng tốt cho nên thoạt nhìn như nữ nhân đôi mươi tuổi xuân xanh. Vậy mà bây giờ nàng ta như bỗng già đi mười tuổi, rõ ràng cùng lắm chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn như một nữ nhân ba mươi tuổi tang thương.
Nhìn thấy hai phu thê bọn họ cùng đi ra, sống lưng Lâm Bình quận chúa ngồi ở trên ghế không khỏi cứng đờ, ngay sau đó hất cằm nói: "Bây giờ muốn gặp đệ đệ một chút, nhưng càng ngày càng khó rồi."
Yến Tấn Khâu thấy dáng vẻ này của nàng ta, cũng không muốn tranh cãi nhiều, sau khi đỡ Hoa Tịch Uyển ngồi xuống thì thản nhiên nói: "Vô sự bất đăng tam bảo điện*, tỷ tới đây có chuyện gì không?"
(*)Vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)
Mộc Thông đang giả vờ làm người trong suốt bên cạnh cũng bị tài ăn nói lần này của vương phi dọa sợ ngây người, ngôn từ ác độc, giọng điệu khiêu khích, thái độ ngạo mạn, thật là tượng đất cũng bị chọc giận đến nhảy dựng lên, càng khỏi nói đến một quận chúa cao ngạo, hắn cảm thấy mình thật không dám nhìn tới sắc mặt hiện tại của quận chúa.
"Tốt, tốt, tốt, " Yến Kim Lăng nói liên tục ba tiếng tốt, nàng che ngực, vịn tay vịn ghế mới miễn cưỡng trụ vững thân thể được, rồi quay đầu nhìn sang Yến Tấn Khâu nói: "Ngươi cứ mặc cho vương phi của ngươi nói ta như vậy sao?"
Yến Tấn Khâu vội ho một tiếng, nâng chung trà lên tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Hoa Tịch Uyển: "Không có cách nào khác, ai bảo mắt bản vương mù chứ."
Yến Kim Lăng sửng sốt, còn chưa hiểu Yến Tấn Khâu nói vậy là có ý gì, sau một lúc lâu mới trợn mắt há mồm nhìn Yến Tấn Khâu, dường như không tin được đệ đệ mình có thể nói ra những lời như vậy.
Hoa Tịch Uyển cong khóe miệng cười cười, dường như hết sức hài lòng với biểu hiện của Yến Tấn Khâu, sau đó quyến rũ cười nói: "Vương gia đối với thiếp thật tốt."
"Yêu nữ, hoạ thủy!" Yến Kim Lăng bừng tỉnh, "Thì ra là ngươi giở trò ở sau lưng, mới khiến Tử Lăng không muốn giúp ta?!"
Hoa Tịch Uyển giả vờ nũng nịu cười: "Tỷ tỷ, sao tỷ có thể vu oan cho ta như thế, vương gia anh minh thần võ, sao có thể vì lời nói của một cô gái yếu ớt như thiếp mà suy nghĩ bị ảnh hưởng được chứ?"
Dung mạo bực này, lại còn tỏ ra tư thái kiều mị, quả thực hoàn toàn tương phản với hình tượng nữ nhân hiền huệ: Hồ ly tinh.
Mộc Thông không tiếng động khụy xuống trong góc phòng rồi: Vương phi, xin đừng diễn nữa, ngộ nhỡ làm Lâm Bình quận chúa ngất xỉu vì tức giận thì làm sao bây giờ?
"Tịch Uyển nói đúng, bản vương há lại là người như vậy?" Yến Tấn Khâu nói như vậy, nhưng tay lại sờ sờ tay Hoa Tịch Uyển.
Vương gia, ngài là bổ đao tiểu năng thủ sao?