Bát Bảo Trang
Chương 65 : Đêm tuyết
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Yến Tấn Khâu chưa bao giờ thấy Hoa Tịch Uyển đối xử chua ngoa với nữ nhân khác như vậy, trong ấn tượng của hắn, nàng hoặc là lười biếng, xinh đẹp, hoặc lạnh lùng, nhưng dù là lúc nào, nàng vẫn luôn rất đẹp, cứ như những sai lầm của người khác đều không liên quan gì đến nàng cả.
Thế nhưng đột nhiên, khi nàng vì mình mà bày ra bộ mặt của một nữ nhân chợ búa hung hãn, chua ngoa, sẵn sàng đốp chát với người khác, thì hắn lại có cảm giác như được nữ nhân trước mắt này che chở bảo vệ.
Thật là một loại cảm giác... kỳ lạ.
Con người thường có xu hướng thiên về thứ gần gũi với mình, hắn cũng như vậy, từ lúc người tỷ tỷ này hết lần này tới lần khác vì một nam nhân tổn hại đến lợi ích của Hiển vương phủ, thì với hắn vị tỷ tỷ này chỉ là người qua đường. Vương phi của mình so với một tỷ tỷ còn thua người xa lạ, đương nhiên hắn sẽ bênh vực vương phi của mình rồi, việc này cần gì phải nói chứ?
"Người ngoài đều nói Hiển vương phi là hồng nhan hoạ thủy, ta cứ nghĩ ngươi sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, hôm nay xem ra ta đã quá coi trọng ngươi rồi, thì ra ngươi cũng không khác gì những nam nhân kia." Yến Kim Lăng tức giận dữ dội, ăn nói càng ngày càng không kiêng nể, mà nàng ta dám nói ra những lời này, cũng chỉ là ỷ vào nàng ta và Yến Tấn Khâu là tỷ đệ cùng một mẹ mà thôi, lúc trước nàng ta cũng đã nhiều lần làm như vậy rồi, Yến Tấn Khâu vẫn có thể chịu được thì hiện tại cũng sẽ như vậy.
"Vì một nữ nhân chỉ có sắc đẹp, không hiền đức, lại ghen tị như thế, ngươi thật không nghĩ đến một chút tình cảm nào sao, đợi đến ngày giỗ của mẫu thân, ta xem ngươi còn mặt mũi nào nhìn bà?" Yến Kim Lăng thầm oán hận, năm đó khi mẫu thân bệnh nặng, trong vương phủ trắc phi ỷ được sủng ái mà kiêu căng, mẫu thân vì bảo vệ đệ đệ mà cầu xin thái hậu mang đệ đệ vào cung nuôi dưỡng, còn nữ nhi là nàng lại bị ném lại vương phủ, mỗi ngày đều phải đối mặt với vị trắc phi được sủng ái nên kiêu ngạo kia.
Sau đó mẫu thân bị bệnh qua đời, đệ đệ trở thành thế tử vương phủ, người thị thiếp kia và nhi tử của nàng ta cũng bị phụ vương lạnh nhạt, nhưng phụ vương và đệ đệ tốt của nàng vẫn không lo lắng đến hạnh phúc của nàng, muốn gả nàng cho một công tử thế gia, nàng phản kháng và đã thành công, thế nhưng lại có người nói phụ vương bị nàng làm tức chết.
Hôm nay trượng phu của nàng bị ám sát, không ai giải oan cho nàng, trái lại còn vu hãm nàng là hung thủ giết chồng, thậm chí ngay cả em dâu cũng có thể ức hiếp trên đầu trên cổ nàng. Hoa thị bất quá cũng chỉ là một nữ nhi thế gia, lại dám ức hiếp một tôn nữ hoàng thất là nàng, quả thực là ỷ thế hiếp người!
Hoa Tịch Uyển bị Yến Kim Lăng mắng là họa thủy cũng không tức giận, ngược lại còn thấy buồn cười: "Tỷ tỷ ngài vì một nam nhân mà lúc nào cũng muốn hãm hại đệ đệ của mình, thậm chí ngay cả khi phụ vương bệnh nặng cũng phải xuất giá, lẽ nào như vậy lại có mặt mũi đi gặp mẫu thân sao?"
"Câm miệng, đồ tiện nhân!" Yến Kim Lăng chỉ vào mũi Hoa Tịch Uyển mắng, "Năm đó ông ta sủng ái thị thiếp, lạnh nhạt với mẫu thân ta, nam nhân như vậy có tư cách gì để ta hổ thẹn!"
"Nam nhân như vậy đương nhiên không đáng, thế nhưng lẽ nào người đệ đệ này của người cũng không đáng giá sao?" Hoa Tịch Uyển cầm chặt cổ tay của Yến Kim Lăng, "Coi như ngươi có tư cách theo đuổi hạnh phúc, cũng không có nghĩa là phải hi sinh đệ đệ ngươi, thế nhưng ngươi lại vì hạnh phúc của mình mà tổn hại đến lợi ích của huynh đệ, chẳng lẽ ngươi hi sinh vì đệ đệ mình là điều không thể, còn đệ đệ ngươi hi sinh vì ngươi là đạo lý hiển nhiên sao?"
Tiểu mỹ nhân?! Hiển vương điện hạ bật cười đi tới, sau đó hôn một cái lên má của mỹ nhân chân chính.
Người ta nói rằng đêm tuyết mùa đông, chăn đỏ triền miên, chính là ao ước của mọi người.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Tịch Uyển nằm lỳ trên giường, để mặc Yến Tấn Khâu xoa bóp thắt lưng cho mình, mặc chàng dỗ thế nào cũng không muốn rời giường.
"Xích lên phía trên một chút, nhẹ một chút, đúng rồi, nhẹ một chút nữa."
"Xích qua bên trái một chút, bên trái."
"Thức dậy dùng cơm thôi."
"Không muốn động đậy, thắt lưng mỏi."
"Ta cho người đem bàn gỗ lên trên giường."
"Không muốn ăn, thắt lưng mỏi."
"Thực sự mỏi..."
"Mỏi..."
Mộc Thông nghe thấy trong phòng lại truyền ra âm thanh lạ, bèn im lặng mang những người khác lui ra ngoài.