Bát Bảo Trang
Chương 70 : Thái tử hoăng
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Tuy rằng quốc yến đã bị hủy bỏ, thế nhưng không có ý chỉ của hoàng thượng nên không ai dám tự ý rời khỏi Triều Dương điện, vì vậy mọi người không thể làm gì khác hơn là ngồi trong đại điện nghị luận sôi nổi, lời lẽ sắc bén, bắt đầu điên cuồng diễn xuất. Vào lúc này, Hoa Tịch Uyển cũng không phải chiến đấu một mình, bởi vì đám người bên cạnh nàng đều bắt đầu lộ ra vẻ mặt sợ hãi như trời sập.
"Tại sao có thể như vậy, hy vọng ông trời phù hộ thái tử điện hạ chuyển nguy thành an, đại cát đại lợi."
"Trời xanh phù hộ, thái tử phúc trạch thâm hậu, nhất định sẽ không có việc gì."
Tuy rằng đa phần những người này đều giả vờ bi thương, thế nhưng Hoa Tịch Uyển có thể thấy mọi người ở đây đều mang tâm trạng nặng nề, không phải do bọn họ yêu thương gì thái tử mà là lo lắng thái tử bỏ mình thật thì sẽ khiến triều đình rung chuyển. Nàng nhìn thoáng xuống phía dưới, ngồi bên kia có một ít sứ thần nước phụ thuộc, những sứ thần này cũng đang thì thầm với nhau, hiển nhiên vô cùng khiếp sợ vì chuyện này.
Thái tử là người kế vị của một quốc gia, buồn nhất chính là Khải Long đế chỉ có một đứa con trai như thế, nếu như thái tử qua đời, thì cả Đại Chiêu này sẽ phải đối mặt với tình huống không có người nối nghiệp, tới lúc đó, Khải Long đế chỉ có thể chọn một người kế vị từ đám cháu của ông, như vậy lại phải đối mặt với sự tranh chấp của các phe phái.
Lúc này trong điện đã có người bắt đầu nghĩ đến chuyện nếu thái tử thật sự qua đời, đứa bé trong bụng thái tử phi cũng chưa chắc có thể bình an lớn lên, vậy bọn họ nên ủng hộ ai thì tốt hơn đây?
Nghĩa An Hầu Hoa Hòa Thịnh và Lô thị nghe tiếng đàm luận xung quanh, trong lòng có một loại bất an không nói ra được, hai vợ chồng không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn thoáng về phía Hoa Tịch Uyển, chỉ thấy sắc mặt Hoa Tịch Uyển kinh hoàng, còn Yến Tấn Khâu đang cúi đầu trầm tĩnh đứng bên cạnh nàng.
Nếu thái tử mất, chắc chắn Hiển vương phủ sẽ bị cuốn vào cuộc phân tranh này, Hiển vương có dã tâm hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là với thân phận của Hiển vương thì làm sao cũng không thoát khỏi cuộc chiến tranh đoạt này.
"Trời ơi, tại sao lại như thế, thái tử trăm ngàn lần không thể có việc gì," Phu nhân Tĩnh Bình Bá hoảng hốt, bà thật sự sợ hãi chứ chẳng phải giả vờ, dù sao phủ Tĩnh Bình Bá cũng đang dần xuống dốc, mấy năm nay họ vì cùng một chiếc thuyền với thái tử mà chịu nhiều tổn thất, kết quả thái tử lại xảy ra chuyện, như vậy chẳng phải tất cả đều vô nghĩa sao.
"Hoàng thượng có khẩu dụ, thái tử bệnh tình nguy kịch, chư vị quý nhân tạm thời không được rời khỏi cung, ở lại cầu phúc cho thái tử."
Sau khi đạo khẩu dụ thứ hai này truyền tới, một số người thông minh có thể nhận thấy được việc này hơi bất thường, dường như hành động này của hoàng thượng là muốn nhốt tất cả bọn họ lại trong cung, chẳng lẽ bệnh tình của thái tử đột nhiên nguy kịch là do có người phía sau dùng thủ đoạn sao?
Tảng đá lót đường đã bị đọng một tầng tuyết dày, vì không có cung thị quét tước nên mọi người đi lại càng khó khăn hơn.
Hoa Tịch Uyển đi lướt qua Hoa Hòa Thịnh và Lô thị, chỉ vô cùng mờ ám liếc nhìn hai người họ một cái chứ không nói gì cả.
Sau khi ra cửa điện, Yến Tấn Khâu liền đem cái áo choàng trên người hai người khoác lên cho Hoa Tịch Uyển, làm tư thế di chuyển của nàng trông rất ngốc nghếch, đôi giày thêu hoa bằng tơ vàng có kết trân châu của nàng dẫm lên trên mặt tuyết, phát ra tiếng lộp bộp. Yến Tấn Khâu thấy nàng bước đi gian nan, nên cũng không quan tâm trước sau còn có nhiều người, đưa tay ôm chặt eo nàng, để cho nàng đi dễ dàng hơn
Mẫn Huệ quận chúa vịn tay tỳ nữ, mỗi bước chân đều bị lún sâu vào nền tuyết, mới đi một đoạn đường ngắn đã bắt đầu thở hồng hộc, nàng nhìn Hiển vương phi ở phía trước gần như nửa người đều được Hiển vương ôm vào lòng, bước chân thoáng ngừng lại.
Hôm nay thái tử hoăng, hoàng hậu chắc chắn đau lòng gần chết, sau này làm sao còn có tinh lực lo lắng chuyện của nàng, ngày sau nàng phải làm sao đây?
Nàng mờ mịt nhìn quanh, chỉ thấy tòa cung điện lạnh như băng và những tôn thất đang bước từng bước ra ngoài.
"Quận chúa?" Tỳ nữ bên cạnh thấy vẻ mặt nàng bất thường, nên lo lắng hỏi, "Ngài làm sao vậy?"
"Không sao cả," Mẫn Huệ quận chúa thu hồi tầm mắt, "Đi thôi."
Từ Triều Dương điện đến cửa cung, Hoa Tịch Uyển phát hiện, hầu như tất cả mọi người đều thu dáng vẻ vui mừng lại, thậm chí ngay cả cung nữ thái giám trên đường đều tỏ ra không chút vui vẻ.
Đến cửa cung rồi, mọi người cũng không kịp hàn huyên, nhanh chóng bước lên xe ngựa nhà mình, vội vã rời đi.
Khi Hoa Tịch Uyển giẫm lên ghế đẩu bước lên xe ngựa, thì quay đầu lại liếc nhìn cha mẹ ở phía sau không xa, khẽ gật đầu với bọn họ rồi khom người vào xe.
Hoa Hoà Thịnh nhìn xe ngựa Hiển vương phủ càng lúc càng đi xa, khẽ thở dài một tiếng, nói với Lô thị bên cạnh mình: "Chúng ta cũng đi thôi."
Lô thị gật đầu, nắm lấy bàn tay hơi lạnh buốt của Hoa Hòa Thịnh.