Bát Bảo Trang
Chương 71 : Thích khách?
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Sau khi trở lại vương phủ, Hoa Tịch Uyển tắm rửa bằng nước nóng đến khoan khoái dễ chịu, rồi chui vào chăn ấm. Hạ nhân vương phủ suốt đêm thay những vật trang trí tươi đẹp trong phủ bằng những vật có màu sắc u tối.
Đến sáng hôm sau, khi Hoa Tịch Uyển tỉnh dậy từ trong lòng Yến Tấn Khâu, thì thấy toàn bộ vương phủ đã thay đổi hình dạng, giống như người đẹp bị tẩy trang, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng lại thiếu vài phần tươi tắn thường ngày.
Yến Tấn Khâu thấy nàng thay một bộ cung trang màu trắng tuyết điểm hoa xanh, ngay cả bộ trang sức san hô hồng ngọc mà thường ngày nàng yêu thích nhất cũng bị đổi bằng mấy món trang sức ngọc bích, nên nói: "Tháng này nàng phải chịu thiệt thòi rồi."
Thái tử hoăng thệ vào canh giờ không tốt, đó là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, lại có sấm sét trong lúc tuyết rơi, việc này mà truyền ra dân gian, không biết sẽ khiến dân chúng hoang mang đến thế nào đây.
Có lẽ ở trong lòng dân chúng, vị thái tử này khi sống đã là một tai họa, đến chết cũng không biết tìm một ngày lành, lại đi chết vào một ngày lễ đáng mừng như vậy, đó không phải là khiến mọi người sang năm không có chuyện lành sao?
Trong phủ Hiển vương yên bình như thế, không có nghĩa là những phủ khác cũng hài lòng giống vậy, ví dụ như đám người Trữ vương, Tĩnh Bình Bá, Mẫn Huệ quận chúa phe thái tử. Sau khi từ trong cung về đến nhà, hầu như bọn họ đều cả đêm không ngủ, ngày hôm sau còn phải chạy vào cung khóc than* cho thái tử, thật là một khảo nghiệm lớn đối với thân thể và tâm lý.
Có quan viên dâng tấu chương nói thái tử là vãn bối, bọn họ là thúc bá, không nên để cho hắn khóc than, kết quả bị hoàng đế giận dữ trực tiếp trượng trách(*), đồng thời còn nói với bá quan văn võ: "Tuy thái tử là vãn bối, nhưng nó cũng chính là người kế vị của trẫm, không giống với hoàng tử bình thường, thiên hạ này ngoại trừ thái hậu cùng mẫu hậu nó là hoàng hậu, ai cũng đều phải giữ đạo hiếu vì nó."
(*Trượng trách: trách phạt bằng trượng dù sao kẻ bị giảm phúc cũng là thái tử chứ không phải bọn họ.)
Có lẽ là bởi vì đã có một quan viên bị phạt trượng đến chết, cộng thêm việc thái tử không biết phấn đấu, dưới gối hoàng thượng lại chỉ có một nhi tử như thế, ông ta muốn mọi người giữ đạo hiếu thì cứ nghe theo đi, dù sao kẻ bị giảm phúc cũng là thái tử chứ không phải bọn họ.
Trong kinh thành, các quan đại thần từ cáo mệnh nhị phẩm trở lên đều phải tiến cung túc trực bên linh cữu thái tử, các tế văn ở khắp nơi trên đất nước cũng tấp nập hướng tới kinh thành, ngay khi mọi người cho rằng hoàng thượng sẽ chấm dứt việc giày vò họ thì ông lại thả ra một đạo thánh chỉ kinh thiên động địa.
Mặc kệ lời nói của tên mật thám này thật giả thế nào, nhưng những lời đó tuyệt đối không thể bị truyền ra ngoài, bằng không thì toàn bộ Hiển vương phủ đều xong đời, cho nên nàng chỉ có thể làm như vậy.
Thị vệ trưởng nghe vậy trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất là vương phi thực sự chỉ chú ý tới lời nói của tên mật thám, không quan tâm tới chuyện chính, đến lúc đó Hiển vương phủ sẽ thật sự gặp phiền toái.
"Thế nào, ngươi không tin lời ta" Tên mật thám tỏ ra điên cuồng, hắn nhìn mọi người xung quanh, "Chi bằng để ta nói cho vị vương phi thiên kiều bá mị này nghe một chút, tên vương gia phong thái nhẹ nhàng bên gối ngươi đã làm những chuyện gì."
"Tại sao bản vương phi lại phải nghe mấy lời nhảm nhí của ngươi," Hoa Tịch Uyển cười nhạt, "Điều ta càng muốn biết hơn chính là ngươi có quan hệ gì với tên thái giám kia, nếu không làm sao lại trùng hợp để ngươi trốn thoát rồi lại để ngươi bắt làm con tin."
Đôi mắt sắc bén của Hoa Tịch Uyển đảo qua cái cổ run rẩy của tên thái giám, xùy cười một tiếng: "Tuy rằng ngươi tỏ ra rất sợ hãi, nhưng lại phối hợp với mọi hành động của tên mật thám này, bị hắn bắt lâu như vậy mà trên cổ ngay cả một vết ửng hồng cũng không có, chẳng lẽ tất cả kẻ xấu và con tin trên thế gian đều là bạn tốt."
Nói xong câu này, Hoa Tịch Uyển xoay người nói với thị vệ trưởng: "Các ngươi giải quyết chuyện này cho tốt, làm kín đáo một chút"
Bạch Hạ và Hồng Anh tiến lên mở viện theo sau Hoa Tịch Uyển đi ra ngoài, còn mấy tiểu nha hoàn kia thì bị giữ lại bên trong.
Sau khi ra khỏi viện vài bước, Hoa Tịch Uyển nghe thấy trong viện loáng thoáng truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, Hoa Tịch Uyển bước đi nhanh hơn vội vã trở về chính viện, vung tay đập nát mấy món đồ trân bảo trên kệ, lật đổ bàn ghế, làm vật dụng bày biện trong phòng trở nên lộn xộn, ngoan độc rạch trên mu bàn tay mình một vết thương không sâu không cạn, rồi la lên, "Bạch Hạ, có thích khách."
Tiếng động lớn vừa rồi huyên náo khiến rất nhiều người trong vương phủ đều nghe thấy được, thế cục trong kinh thành khẩn trương như vậy, Hiển vương phủ cũng bị không ít người nhìn chòng chọc, nếu đã bị náo loạn rồi thì cứ dứt khoát làm lớn chuyện hơn.
"Người đâu, bắt thích khách, vương phi bị thương rồi!" Bạch Hạ cũng hung ác đâm lên đùi mình một cái, máu tươi lập tức chảy ra như suối, sau đó đem máu bôi lên người mình và Hồng Anh rồi hô lên, "Bắt thích khách!"
Hồng Anh đập mạnh cánh tay mình vào bàn, sau đó vò loạn tóc và quần áo của mình lên, ngồi bịch xuống dưới đất che chở cho Hoa Tịch Uyển, giọng nói vừa sắc nhọn vừa sợ hãi: "Có thích khách!"