Bát Bảo Trang
Chương 74 : Phu cương không chấn
Ngày đăng: 19:48 18/04/20
Edit & beta: Hoa Tuyết
Những kẻ bị giam áp trong địa lao nhìn thấy Yến Tấn Khâu xuất hiện, trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, dường như người đi vào chẳng phải là một công tử văn nhã, mà là một sứ giả đến từ địa ngục vậy.
Một tên đầy tớ đang dùng hình nhìn thấy Yến Tấn Khâu tới, vội vàng ném cái roi dính đầy máu trong tay xuống, ân cần tiến lên hành lễ.
Tên đầy tớ theo sau Yến Tấn Khâu nhanh chóng khiêng cái bàn tới, dâng trà bánh, sau đó lui ra đứng thẳng tắp sau lưng Yến Tấn Khâu, dường như căn bản không nghe thấy mùi máu tươi và ẩm mốc nồng nặc trong địa lao.
"Có người nhận tội chưa?" Yến Tấn Khâu giơ chén trà lên, nhàn nhã thổi lên mặt nước, rồi khẽ nhấp một hớp, sau đó nói, "Lần trước các ngươi để cho người trốn ra ngoài, còn liên lụy vương phi bị thương, hiện tại bản vương đang vô cùng mất hứng."
Sắc mặt gã đầy tớ trông coi địa lao đại biến, không quan tâm dưới mặt đất có nước bẩn, trực tiếp quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu cầu xin tha thứ.
Cả phòng lập tức yên tĩnh, Yến Tấn Khâu bình tĩnh đảo mắt qua mấy tên đầy tớ này, dùng đắp trà quạt quạt mặt nước, một lúc lâu sau mới đưa tay chỉ vào hai tên đầy tớ đang quỳ trong góc, "Lôi ra đi."
Hai gã đầy tớ vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, đã bị người khác chặn miệng, kéo ra ngoài.
"Đừng giở trò trước mặt bản vương," Yến Tấn Khâu đặt tách trà xuống, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, "Nếu đã cảm thấy mình sống quá lâu rồi, thì bản vương cũng không ngại tiễn hắn một đoạn đường."
Chuyện lần trước nếu không nhờ Tịch Uyển cơ trí, thì không biết sẽ gây ra phiền toái đến mức nào. Hắn không biết Hoa Tịch Uyển biết bao nhiêu, thế nhưng mấy ngày nay nàng vẫn không hỏi gì, cũng không hiếu kì với bí mật dưới thư phòng của hắn, dường như nàng thật sự là bị ám sát chứ hoàn toàn chẳng nghe thấy gì về bí mật của hắn.
Hắn đã nghĩ tới đủ loại phản ứng của Hoa Tịch Uyển, tỷ như phẫn nộ hay hiếu kỳ, hoặc có lẽ sẽ chán ghét hắn, thế nhưng tất cả suy đoán của hắn đều không đúng, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ lại có chút sung sướng. Thiên hạ này vô số nữ nhân, duy chỉ có nàng ở trong mắt mình đặc biệt như vậy.
Hoa Tịch Uyển sai hạ nhân mở mấy cánh cửa sổ cách Yến Tấn Khâu khá xa, thầm nghĩa người đã ngã bệnh rồi còn đóng kín cửa sổ như vậy, đây là muốn nuôi mầm bệnh trong phòng sao?
Lẳng lặng nhìn Hoa Tịch Uyển lưu loát phân phó hạ nhân làm việc, nhìn thấy cửa sổ phòng mình bị mở ra hết, chậu than vốn ở gần mình cũng bị mang ra xa, không hiểu sao Yến Tấn Khâu lại cảm thấy tâm tình mình bỗng rất tốt, có lẽ do đây là lần đầu hắn bị bệnh mà trải qua những chuyện mới lạ thế này.
Khi còn bé mỗi lúc sinh bệnh, người bên cạnh cũng không dỗ dành hắn, sau này hắn thừa kế vương phủ, trở thành quận vương thì rất ít đau bệnh, khi hắn ngã bệnh một cái là người phục vụ bên cạnh hắn đều run sợ lo lắng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lúc này... trừ chuyện bị vỗ mông một cái, những thứ khác đều là những trải nghiệm tốt.
"Không được để chậu than quá gần, không tốt cho cổ họng," Hoa Tịch Uyển thấy chóp mũi hắn đã bắt đầu xuất mồ hôi, bèn nói, "Trước tiên đắp chăn cho kín, xuất mồ hôi rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Mặc dù Yến Tấn Khâu cảm giác cả người dinh dính khó chịu, nhưng khi thấy vẻ mặt ân cần quan tâm của Hoa Tịch Uyển, thì lại nằm im không động đậy nữa, dần dần thì thấy buồn ngủ.
"Trước tiên chàng hãy ngủ một lúc, chờ thuốc sắc xong ta sẽ gọi chàng dậy."
Cố gắng chống đỡ cảm giác buồn ngủ, Yến Tấn Khâu nói: "Nàng cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, kẻo lây bệnh từ ta đó."
"Bệnh nhân đừng quan tâm tới mấy chuyện này, mau ngủ đi," Hoa Tịch Uyển lấy khăn lụa lau mồ hôi trên trán Yến Tấn Khâu, thấy chàng rốt cục cũng không chống đỡ được ngủ mất, lại ngồi một hồi mới đứng lên đi ra gian ngoài, uống chén canh gừng Tử Sam đưa, sau đó nói: "Gọi người đem nhuyễn tháp dời vào phòng cho ta, động tác phải thật nhẹ nhàng."
Con người trong lúc bệnh, cần nhất là có người bên cạnh chăm sóc, nàng gả vào Hiển vương phủ, mặc kệ rốt cuộc Yến Tấn Khâu có bao nhiêu phần chân tình dành cho nàng, thế nhưng chí ít không chút mạn đãi nàng. Cho nên nể tình chàng đang là bệnh nhân, nàng cảm thấy mình vẫn là nên cố gắng chăm sóc chàng nhiều hơn một chút.