Bát Bảo Trang

Chương 75 : Lại nổi sóng gió lên

Ngày đăng: 19:48 18/04/20


Edit & beta: Hoa Tuyết



Yến Tấn Khâu mê man tỉnh lại, không biết là do ngủ quá lâu, hay là vì sinh bệnh, hắn cảm thấy trước mắt hơi mơ hồ, nghe thấy tiếng động vang lên bên cạnh mới hồi phục tinh thần.



"Có đỡ hơn một chút nào không?"



Trên trán chợt ấm áp, hắn chớp chớp mắt nhìn, thì thấy Hoa Tịch Uyển đang cúi người áp môi lên trán hắn một cái.



"Hạ sốt rồi," Hoa Tịch Uyển ngồi thẳng người dậy, "Chàng đã ngủ vài canh giờ rồi, ngồi dậy ăn chút gì đi."



Nha hoàn đứng phía sau rất nhanh nhạy dâng chén sứ Thanh Hoa đến, Hoa Tịch Uyển dùng cánh tay trái đang bị thương nâng chén, tay phải cầm muỗng nếm thử một miếng, có chút nóng, lại múc một muỗng thổi thổi, mới đưa tới trước mặt Yến Tấn Khâu: "Đến ăn chút đi, đây là cháo cải thìa nhà bếp đặc biệt nấu cho chàng. Đợi sau khi khỏi hẳn, ta lại sai bọn họ làm mấy món ngon cho chàng, hiện tại chỉ có thể để bao tử chàng chịu thiệt thòi thôi."



Mộc Thông đỡ Yến Tấn Khâu ngồi dựa vào đầu giường, thấy vương phi dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con để dỗ Vương gia, hắn dè dặt liếc nhìn Vương gia, thấy trên mặt ngài ấy không chút tức giận nào, liền khom người lui qua một bên.



Yến Tấn Khâu liếc nhìn muỗng cháo, nói là cháo cải thìa, nhưng thật ra còn đơn giản hơn, cải thìa cắt nhỏ rắc lên cháo trắng, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt. Hắn chỉ cảm thấy rất ngon miệng, liền há miệng ăn hết muỗng cháo.



Thấy Yến Tấn Khâu ăn, Hoa Tịch Uyển dùng đũa gắp mấy miếng cà rốt cắt nhỏ từ cái mâm bên cạnh, cười híp mắt đưa tới bên miệng Yến Tấn Khâu: "Nào, nếm thử cái này đi."



"Đây là cái gì?" Yến Tấn Khâu nghi ngờ liếc nhìn thứ trên chiếc đũa.



"Đây là dưa cà rốt, cách làm không quá phức tạp, hàng năm lúc rau cải nhiều, người dân sẽ ngâm chúng trong nước muối, đến khi thất mùa, sẽ lấy nó ra ăn với cơm," Hoa Tịch Uyển suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, "Khi ăn những món nhiều dầu mỡ, thì thứ này rất hợp để khai vị."



Nghe thấy nhiều người dân đều ăn món này, nên tuy rằng Yến Tấn Khâu có hơi hoài nghi về mùi vị của nó, nhưng vẫn bỏ nó vào miệng. Mùi vị có chút chua, còn có chút mặn, không thể nói rõ là ngon hay không ngon, nhưng vì nó có vị mặn nên quả thực ăn với cơm rất hợp.
Hình bộ Hồ thị lang cũng phụ trách vụ án Hiển vương phi bị ám sát, trong lòng ông hiểu rất rõ, kết quả của vụ án này chỉ có một, đó chính là tìm một kẻ chết thay. Trên thực tế khi vụ ám sát này xảy ra, trong lòng mọi người đều hiểu rõ chuyện này có liên quan đến cuộc chiến đoạt vị, thế nhưng không ai dám nói ra như vậy, cũng không dám tùy tiện điều tra.



Nhưng bất kể kết quả có như thế nào, thì vẫn phải làm theo trình tự, Hiển vương phi bị thương cũng đã bốn năm ngày, chắc cũng thể tiếp khách rồi.



"Chư vị đại nhân, vương phi đến rồi." Không lâu sau tên thái giám áo xanh khi nãy trở lại, sau khi hồi báo những lời này xong thì ngay ngắn nghiêm chỉnh cúi đầu đứng ở bên cạnh.



Mọi người đang ngồi đều đồng loạt đứng dậy, không bao lâu sau thì thấy Hiển vương phi trong bộ váy xanh ngọc xuất hiện, bọn họ vội vàng chắp tay nói: "Hạ quan gặp qua vương phi."



"Để cho chư vị đại nhân phải đợi lâu, mau mau miễn lễ," Hoa Tịch Uyển vịnh tay Tử Sam ngồi xuống ghế, thấy mấy người này vẫn đang đứng, nên nói, "Mời ngồi."



Chủ bộ Đại lý tự chỉ nghe nói Hiển vương phi xinh đẹp khuynh thành, nhưng chưa từng thấy qua, hôm nay vừa thấy dáng vẻ chân thực, thì không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ cảm thấy Hiển vương có thể lấy được một giai nhân tuyệt sắc như vậy, quả nhiên là diễm phúc không cạn.



"Chẳng biết hôm nay chư vị đại nhân tới đây là vì chuyện gì?" Hoa Tịch Uyển sai hạ nhân đổi nước trà nóng cho bọn họ, nét mặt mang theo nụ cười tươi, nói, "Có thể hỗ trợ được, thì Hiển vương phủ chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp với chư vị."



Trương hậu thấy sắc mặt Hiển vương phi tái nhợt, cánh tay trái cũng mất tự nhiên co lại, biết nàng bị thương nặng vẫn chưa lành, lại đứng dậy chắp tay nói: "Hôm nay quấy rối vương phi tĩnh dưỡng, thật sự là bất đắc dĩ vạn phần. Nhưng để có thể mau chóng tìm ra kẻ chủ mưu phía sau giật dây tên thích khách kia, xin vương phi hãy tỉ mỉ kể lại những chuyện đã xảy ra."



"Thì ra là thế," Hoa Tịch Uyển làm như bừng tỉnh, miễn cưỡng cười nói, "Khiến chư vị đại nhân bôn ba vì việc này, người trong cuộc như ta kể lại những chuyện đã xảy ra cũng là điều nên làm."



Mọi người ở đây thấy tuy rằng vẻ mặt của Hiển vương phi vẫn mang theo nụ cười, nhưng khi nhớ lại sự việc ngày đó, trong mắt vẫn không che giấu được sự hoảng sợ.



Hồ thị lang thở dài một tiếng, thương cảm cho một nữ nhân yếu đuối như Hiển vương phi lại phải chịu sự kinh hãi như vậy, đã qua vài ngày rồi mà nhớ tới chuyện ngày đó còn sợ hãi như vậy, có thể thấy tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào.