Bát Bảo Trang
Chương 90 : Nữ nhi Hoa gia
Ngày đăng: 19:49 18/04/20
Edit: Hoa Tuyết
Sau khi hạ táng thái hậu được hai mươi mốt ngày, Khải Long đế mới "miễn cưỡng thoát khỏi đau buồn". Trước mặt các quần thần, ông lại một lần nữa truy phong Từ Hoà thái hậu thành Từ Nhân thái hậu, nhắc chuyện ngày xưa thái hậu đối xử rất tốt với ông, lại không kìm lòng được rơi lệ lã chã.
"Mẫu thân trẫm mất sớm, may mắn được mẫu hậu dưỡng dục, cả đời mẫu hậu cần kiệm từ ái, không thích xa hoa, tận tâm cố sức nuôi dạy hoàng tử hoàng tôn, hôm nay vốn nên an dưỡng tuổi già, nhưng..." Nói đến đây, Khải Long đế lại nghẹn ngào khôn kể, phất phất tay, để cho thái giám sau lưng thay ông tuyên chỉ.
"Trẫm cùng Phương thị kết tóc đã gần ba mươi năm, Phương thị làm nhiều việc vì trẫm, trẫm luôn cho rằng Phương thị là người hiền đức, là một hoàng hậu mẫu mực. Không ngờ trong lòng lại che giấu ác ý, tính tình ác độc, đã độc chết thái hậu, trẫm quá mức bi thương quá mức đau lòng..."
Đạo thánh chỉ rất phong phú, không ít chữ, cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ ý tứ của đạo thánh chỉ này, đó chính là trẫm vô tội, trẫm cũng bị hoàng hậu lừa, hiện tại trong lòng trẫm rất hối hận, nhưng dù sao Phương thị và trẫm cũng có tình cảm phu thê nhiều năm, cho nên trẫm quyết định cách chức hoàng hậu làm dân thường, đồng thời đày đến hoán y cục làm hạ nhân. Mà trẫm cũng nguyện ý chia sẻ tội nghiệt với Phương thị, sau này mỗi ngày sẽ chép kinh lạy phật vì thái hậu, hy vọng kiếp sau thái hậu sẽ phúc thọ song toàn. Còn Phương gia đã giúp đỡ hoàng hậu làm chuyện xấu, nên kẻ cần xử trảm thì xử trảm, kẻ phải sung quân thì sung quân, còn lại đều bị bán làm quan kỹ, mọi người không cần cầu tình.
Đạo thánh chỉ này của hoàng đế không chỉ để tẩy trắng cho ông, mà còn xây dựng lại hình tượng đế vương không quyết đoán khi xưa. Mặc kệ chiêu này có tác dụng với đám người hoàng thất hay không, chí ít một số bách tính vẫn bị lừa gạt, mọi phê phán bên ngoài đều tập trung vào Phương thị.
Hoàng hậu độc chết thái hậu vốn là một đại án động trời, cho nên Khải Long đế vừa ban ra đạo thánh chỉ này, liền chiêu cáo thiên hạ, để cho mọi người trong thiên hạ đều thấy được lòng quyết tâm và nỗi khó xử của ông.
Phương gia thất thế, thái tử không còn, hoàng hậu bị cách chức làm thứ dân đến hoán y cục làm cung nữ, Đoan Hòa công chúa ngày xưa ở kinh thành không ai dám đắc tội, nay lập tức trở nên hết sức khiêm tốn. Những gã sai vặt tuấn tú trong phủ công chúa cũng bị cho thôi việc, còn nàng ta cũng cáo ốm không tiếp khách nữa.
Thế nhưng mặc dù hiện tại nàng ta đã học cách khiêm tốn, nhưng với những người từng bị nàng ta ức hiếp, thì Đoan Hoà công chúa vẫn là cái gai trong mắt bọn họ. Hôm nay không ai động đến nàng ta, chỉ vì không muốn mang danh bỏ đá xuống giếng mà thôi. Đợi sau khi sự việc này lắng xuống, những thế gia quý tộc này có thể kiềm chế được như vậy nữa hay không, thì không ai biết được.
Đoan Hoà công chúa là nữ nhi hoàng thất có thân phận rất tôn quý, nên tạm thời vẫn chưa có người nào động tới nàng ta, thế nhưng hiện tại Mẫn Huệ quận chúa lại bị rơi vào tình cảnh khó khăn. Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết hoàng hậu và Đoan Hoà công chúa là chỗ dựa của nàng ta, mà nay hoàng hậu đã rơi đài, Đoan Hoà công chúa cũng trốn ở trong phủ công chúa không ra, vì vậy nàng ta bị không ít thiên kim thế gia cười nhạo.
Một quận chúa thất thế, một quận chúa không có người chống lưng, bất quá chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Thỉnh thoảng nàng ta có xuất hiện ở các buổi yến hội thơ họa, các nữ quyến từng bị Đoan Hoà công chúa làm khó dễ ngoài mặt thì khách khí lễ độ, nhưng kì thực bên trong luôn tìm cách hoạch họe nàng ta, mà nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn. Hơn nữa do một số nữ quyến có địa vị cao, nếu nàng ta từ chối tham dự, sẽ cho tạo cơ hội để người khác oán giận.
Bạch Hạ và Hồng Anh đứng ở sau lưng Hoa Tịch Uyển chú ý tới ánh mắt kia của Hoa Y Liễu, đồng loạt nhíu mày, đại cô nương có ý gì đây?
"Tiểu thư..." Nha hoàn sau lưng Hoa Y Liễu thận trọng quan sát vẻ mặt âm u của nàng ta, "Vương phi vừa..."
Hoa Y Liễu chợt dừng bước lại, quay đầu trừng mắt với nha hoàn, đáy mắt ngập tràn tức giận: "Câm miệng, vương phi thì sao, chẳng lẽ ta phải như tỳ nữ hầu hạ nàng ta sao?"
Tiểu nha hoàn ngạc nhiên, tiểu thư sao vậy, rõ ràng vừa rồi vương phi không có ý gì khác, lời này của tiểu thư thật quá đáng.
"Ta đương nhiên không thể so với Hoa Sở Vũ có thể gả cho thế tử Hầu phủ làm phu nhân Hầu gia tương lai," Hoa Y Liễu lạnh lùng cười, "Người ta là vương phi và phu nhân hầu gia nên mới đi chung một đường, còn ta chỉ là một nữ nhân đã hòa ly thì tính là cái gì chứ?"
"Tiểu thư của ta ơi, đây chính là quý phủ tam gia đó," Nha hoàn nghe thấy mấy lời hồ đồ này, sợ đến biến sắc, vội vàng quay đầu liếc nhìn bốn phía, "Ngài chớ nói nữa."
Hoa Y Liễu cong miệng cười cười, nhìn cả phủ ngập tràn trong sắc đỏ tươi vui, chậm rãi rũ mắt xuống, khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm thường ngày.
"Vương gia?" Mộc Thông cung kính khom lưng, thận trọng nói, "Vương phi còn ở phía trước chờ ngài đấy."
"Biết rồi,"Yến Tấn Khâu thờ ơ liếc nhìn bóng lưng Hoa Y Liễu, giọng điệu nhẹ bỗng nói với Mộc Thông, "Sau khi trở về đem việc này nói cho vương phi biết, không cần gạt nàng nữa."
Xử lý Hoa Y Liễu là một việc rất đơn giản với hắn. Thế nhưng hắn lại không muốn có hiểu lầm không cần thiết cùng Hoa Tịch Uyển, mấy chuyện thế này vẫn là nên nói rõ ràng để Tịch Uyển tự xử lý thì sẽ tốt hơn.
Nếu chỉ vì một kẻ không quan trọng thế này mà khiến cho phu thê bọn họ bất hòa, vậy thật không đáng giá.