Bát Bảo Trang

Chương 91 : Tự vẫn

Ngày đăng: 19:49 18/04/20


Edit: Hoa Tuyết



Beta: Linh Xốp



​Sau khi Hoa Tịch Uyển nghe chuyện về Hoa Y Liễu, lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nàng thậm chí còn có cảm giác rốt cuộc cũng có ngày này. Từ nhỏ tính cách và sở thích của nàng cùng Hoa Y Liễu đã không giống nhau, nếu không phải vì nhị thúc chính là em ruột của cha mình, nàng đã không qua lại nhiều với loại người như Hoa Y Liễu rồi.



​Hôm nay Hoa Y Liễu sinh lòng oán hận, nàng không thất vọng hay phẫn nộ gì cả, xét cho cùng, có lẽ bởi vì căn bản nàng cũng không thật lòng với Hoa Y Liễu.



​Trong lòng Hoa Y Liễu ganh tỵ với nàng cùng nhị tỷ, mà nàng cũng không thật lòng đối xử tốt với Hoa Y Liễu, cho nên ba đường tỷ muội bọn họ đi đến nước này, cũng không trách ai được.



Khoan nói đến ngọn nguồn sự việc này là ai đúng ai sai, Hoa Y Liễu cũng vậy, nàng và Hoa Sở Vũ cũng vậy, không ai có lỗi với ai cả, chỉ vì lựa chọn khác nhau, hướng đi khác nhau, nên cuối cùng mỗi người có một cuộc sống riêng mà thôi.



​"Để tỷ ấy đến đạo quán tĩnh tâm hai năm đi," Hoa Tịch Uyển biết, Yến Tấn Khâu giao việc này cho mình xử lý, coi như đã chừa cho Hoa Y Liễu một đường sống rồi, nếu để chàng tự ra tay xử lý, Hoa Y Liễu sẽ giữ được mạng sao?



​"Vương phi," Bạch Hạ lo lắng nói, "Đại cô nương ôm tâm tư như thế, ngộ nhỡ..."



​"Có cái gì mà ngộ nhỡ chứ?" Hoa Tịch Uyển nhếch mày nói, "Lẽ nào ta vì đoạt nam nhân mà giết hại tỷ muội nhà mình sao?"



​Bạch Hạ ngẩn ra, có chút bối rối.



"Để có được tình cảm của nam nhân, căn bản không cần phải dùng thủ đoạn," Hoa Tịch Uyển nhìn mình trong gương, "Tính kế cả trong chuyện tình cảm bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, lừa gạt được người khác nhưng không lừa được trái tim mình. Một nam nhân thật sự đáng để mình phó thác cả đời, thì không nên để mặc nữ nhân của mình tranh đấu với những nữ nhân khác, mà nên tự bảo vệ nữ nhân của mình cho thật tốt."



"Là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, vương phi chớ để bụng," Bạch Hạ hầu hạ bên cạnh Hoa Tịch Uyển đã nhiều năm nên hiểu rõ tính tình của nàng, biết nàng đã nói như vậy thì việc này sẽ không thay đổi, liền nói, "Nô tỳ hiểu ý của ngài, chắc hẳn vương gia cũng không phải là nam nhân thay đổi thất thường. Nô tỳ chỉ lo lắng sau khi đại cô nương đi tới đạo quán, lỡ làm ra việc gì bất lợi cho ngài thì làm sao bây giờ?"
​Hoa Tịch Uyển không thường đến thư phòng trong vương phủ, lúc này ở trước cửa thư phòng, nàng chỉ chú ý tới gã sai vặt nhìn thì như người thường, nhưng kì thực hết sức cảnh giác, bởi vì khi nàng vừa bước đến, những người này liền đồng loạt hành lễ với nàng, không chút chậm trễ.



​Cũng bởi vì quá trật tự, mới khiến Hoa Tịch Uyển kinh ngạc, người thường có phản ứng nhanh hoặc chậm, hơn nữa những người này làm những việc khác nhau, trừ khi lúc nàng vẫn chưa đi đến thì những người này đã biết nàng sẽ đến, nếu không thì không thể phản ứng đồng loạt như vậy được.



​Đi thẳng về phía trước, tới trước thư phòng thì nàng liếc nhìn Mộc Thông đang mở cửa cho mình, khẽ gật đầu rồi đi vào.



​"Nàng đến rồi à?" Thấy nàng tiến vào, Yến Tấn Khâu liền mỉm cười đứng dậy, kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, chú ý tới trang phục vô cùng thanh lịch trên người nàng, hắn thu nụ cười lại vài phần: "Nàng lo lắng cho thái tử phi sao?"



Hoa Tịch Uyển rũ mắt xuống, che giấu sự thương tiếc trong đáy mắt mình: "Ta chỉ thấy hơi đáng tiếc cho nàng ta, nàng ta cũng không lớn hơn ta mấy tuổi..."



"Nàng khác với nàng ta, đừng so sánh lung tung," Yến Tấn Khâu nhéo nhéo vành tai nàng, không cho nàng so sánh mình với người đã chết, "Lâm thị tự tử, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ, nếu nàng ta không chết, chỉ sợ ngay cả con của nàng ta cũng không giữ được."



"Cái chết của thái hậu có liên quan tới nàng ta sao?" Hoa Tịch Uyển nắm bắt mấu chốt rất nhanh, "Bên ngoài đồn đãi về tiểu hoàng tôn rất rầm rộ, thậm chí có người còn nói nàng ta và Yến Bá Ích dây dưa với nhau, nếu nàng ta sống, không chỉ lo sợ chuyện mưu hại thái hậu bị bại lộ sẽ liên lụy tới Lâm gia, mà ngay cả hoàng tôn sau này cũng không thể ngóc đầu lên được. Cho nên nàng ta lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch, coi như không thể hoàn toàn rửa sạch hiềm nghi, chí ít cũng có thể lưu lại mỹ danh cương liệt sao?"



​Yến Tấn Khâu ôm nàng một cái: "Nàng đã hiểu rõ thì đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nghe nói nữ nhân thường không vui sẽ không xinh đẹp."



​Hoa Tịch Uyển liếc mắt nhìn hắn: "Thì ra cái chàng xem trọng chính là gương mặt này của ta ư?"



​Yến Tấn Khâu:...



​Vì sao trọng tâm câu chuyện lại thay đổi thành như vậy?