Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 14 : Còn nữa, không ngờ hiền đệ rất biết điều giáo người

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

     

Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang quỳ gối, hắn lõa thể, tay chân thon dài, cơ thể căng đầy, giọt nước ướt sũng theo da thịt, thấm vào trong khăn tắm khiến người ta liên tưởng xa xôi.



Hắn nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng, cả ngón chân đều đang căng thẳng đến mức co lại, bày ra tư thái nhậm quân thải hiệt [1].



[1] nhậm quân thải hiệt: để mặc người định đoạt.



Trình Thiên Diệp không phải không thừa nhận trong lòng bị hắn hung hăng trêu chọc   một phen, thậm chí sinh ra một loại xúc động, muốn đẩy ngã người đó trên cỏ mà xử theo luật.



Nàng vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại đen nhánh của Mặc Kiều Sinh, cảm thấy da thịt dưới đầu ngón tay vì nàng chạm vào mà khẩn trương run rẩy.



"Kiều Sinh." Nàng nhìn người trước mắt, trong nội tâm tự dưng cảm thấy hơi chua xót: "Ngươi đã không muốn, vì sao còn phải làm vậy."



"Ta..." Mặc Kiều Sinh kinh ngạc mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu.



Vì vậy, câu "Ta không có", hai từ "Không có" trong ba từ bị nuốt trở vào.



Chủ nhân đã nói, người không thích nhất là bị lừa dối.



Hắn cúi đầu rũ mi mắt xuống: "Ta chỉ là một nô lệ đê tiện, ân đức của chủ nhân đối với ta, ta không có gì để hồi báo. Chỉ có thân thể này, còn miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nếu chủ nhân yêu mến, ta..."



Hắn còn chưa dứt lời, đã bị người chặt đứt.



Một đôi tay mềm mại bưng lấy mặt hắn, nâng đầu hắn lên.



Một giọng nói như tiếng trời, dường như được phát ra từ sâu trong mộng cảnh.



"Kiều Sinh, ta rất thích ngươi, cũng rất thưởng thức ngươi."



"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ biến ngươi trở thành một vật phẩm, chỉ sử dụng trên giường."



"Ngươi vừa dũng cảm, vừa kiên cường, là một người vĩ đại. Trong mắt ta, ngươi không chỉ có võ nghệ siêu phàm, còn rất trung tâm với ta. Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống vị Du Đôn Tố tướng quân kia, trở thành một tân tinh (ngôi sao mới) chói mắt. Trở thành Tướng quân mà đại Tấn ta không thể thiếu."



"Đến lúc đó mọi người đều sẽ nói ta tuệ nhãn như đuốc, chỉ dùng một con ngựa mà có thể đổi lấy một kỳ tài có một không hai."



Cuối cùng người đó cười nói: "Nhưng mà, ngươi cần phải đứng lên trước. Không thể lại xem nhẹ mình nữa."



Mặc Kiều Sinh cảm thấy lồng ngực của mình dấy lên một ngọn lửa, mầm lửa này được châm sâu vào khát vọng hèn mọn trong hắn.



Hắn đứng dậy trong cơn mơ màng.



Trình Thiên Diệp nhìn vị nam tử trước mắt, từ từ thẳng lưng lên, trong mắt có đốm lửa nhỏ được đốt sáng, đứng dậy.




Không nói hiện tại Uy Bắc hầu chỉ còn một đội bại quân, dù dẫn mấy vạn hùng binh, muốn cầm lại tòa thành trì kiên cố, Biện Châu thành binh tinh lương túc [3] này, cũng là không thể được rồi.



[3] binh tinh lương túc: ý nói binh lính tinh nhuệ, lương thực đầy đủ.



Bắc Uy hầu thầm thở dài, lời nói châm biếm Tấn Việt hầu lúc trước còn văng vẳng bên tai. Hôm nay ngẫm lại, trong phần đông chư hầu, ngược lại chỉ có một mình y chiếm được tiện nghi.



Có nhiều chủ quân thì sẽ có nhiều thuộc thần. Chỉ cần nhìn vị Trương Phức dầu muối không vào này, thì biết Tấn Việt hầu cũng là kẻ gian xảo giả trư ăn cọp, thâm tàng bất lộ.



Uy Bắc hầu thật hối hận vì bản thân nhìn lầm rồi.



Nhưng hiện tại ông ta không muốn, cũng không thể làm căng với Tấn quốc.



Chỉ có thể nuốt cục tức này vào, bày ra khuôn mặt tươi cười với Trương Phức đối diện.



...



Trình Thiên Diệp bày yến tiệc ở phủ lớn thành chủ Biện Châu, để đón gió tẩy trần cho Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực.



Trên yến tiệc, người ta ăn uống linh đình, tâng bốc lẫn nhau, khách và chủ tận hoan.



Trong lòng Trình Thiên Diệp rất không chịu nổi loại xã giao này.



Nhưng nàng biết rõ, làm chủ quân của nước chư hầu một phương, đặc biệt là một vị chủ quân còn trẻ chưa có chỗ dựa ổn định.



Loại xã giao này không thể tránh né, chính là kỹ năng cần thiết để sinh tồn ở đây.



Nàng cười cười nói nói nhẹ nhàng bưng kim bôi lên, nâng chén mời rượu Hoa Vũ Trực đang ngồi trên khách tọa.



Hoa Vũ Trực giơ ly rượu lên: "Lần này nhờ có hiền đệ kịp thời rút dao tương trợ, mỗ vô cùng cảm kích, kính hiền đệ ba chén để tỏ lòng biết ơn."



Tửu lượng của Trình Thiên Diệp rất tốt, không hề nao núng, ai đến cũng không chối từ.



Hoa Vũ Trực cười ha ha: "Còn nữa, không ngờ hiền đệ rất biết điều giáo [4] người."



[4] điều giáo: ý là điều động và dạy dỗ.



Ông ta nhìn về phía Mặc Kiều Sinh đứng hầu sau lưng Trình Thiên Diệp: "Tên nô lệ này đến chỗ hiền đệ không bao lâu, quả thật đã thay da đổi thịt rồi, hôm nay trên chiến trường, lão phu gần như không nhận ra."



Trình Thiên Diệp nhìn người bên cạnh, cười cười, bàn tay trắng nõn khẽ lật, rót một ly rượu, tự tay đưa lên.



Mặc Kiều Sinh vén vạt áo, quỳ một gối xuống, tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.