Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 15 : Cho dù là một tòa thành trì, ta cũng không chịu đổi ngươi đâu

Ngày đăng: 11:32 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

     

Mặt trời lặn dần về phía tây, sắc trời chạng vạng.



Binh sĩ huấn luyện trên giáo trường tản dần. 



Chỉ có một bóng dáng màu đen, ở trong góc di chuyển biến hóa, luyện thương không biết mệt mỏi, dường như không có ý định nghỉ ngơi.



Du Đôn Tố và vài sĩ quan bưng cơm tối đi ngang qua sàn đấu, Du Đôn Tố hô: "Kiều Sinh, còn chưa nghỉ à?"



Mặc Kiều Sinh dừng thương, quỳ xuống hành lễ, nói: "Bái kiến Du tướng quân. Tiểu nhân còn muốn luyện thêm một lát nữa."



Trên trán hắn phủ kín mồ hôi, nhỏ xuống như mưa. Nhưng ánh mắt hắn sáng quắc, tinh thần phấn chấn, không hiện vẻ mệt mỏi.



Du Đôn Tố lấy ra hai cái bánh màn thầu bột mì từ bát của mình, đặt vào tay Mặc Kiều Sinh: "Chăm chỉ là tốt, nhưng đừng quá vất vả, ăn lót dạ trước đi."



Mặc Kiều Sinh nâng hai tay tiếp lấy, cung kính cúi đầu cảm ơn.



Đi xa một khoảng, một sĩ quan bên cạnh Du Đôn Tố nói: "Mặc Kiều Sinh đó đúng là điên rồi, mỗi ngày đều thấy hắn đến sàn đấu, từ trời chưa sáng đã bắt đầu luyện đến khi trăng lên ba sào."



Kẻ còn lại nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là một gã nô lệ, luyện thêm thì có thể thế nào, chẳng lẽ còn muốn làm tướng quân chắc."



"Tên nô lệ này không biết trời cao đất rộng, thấy Du tướng quân mà dám không phục hành lễ, chỉ quỳ lạy là xong việc."



"Ngươi không hiểu à, đây là Chúa công đặc biệt cho phép. Chúa công thật sủng ái hắn, ngay cả trước mặt Chúa công hắn còn có thể miễn trừ phục lễ đấy."



Du Đôn Tố nói: "Tuy thân phận người này thấp kém, nhưng quả thực thân thủ bất phàm, trên chiến trường cũng dũng mãnh thiện chiến, lập nhiều chiến công. Bọn ngươi không thể xem thường hắn như thế."



Mọi người nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.



Du Đôn Tố quay đầu nhìn bóng dáng đang không ngừng cần luyện dưới ánh tà dương, trong lòng thầm nghĩ, người kiên cường như thế, quả thật là hình mẫu tướng sĩ trong quân ta, đáng tiếc hắn chỉ là một nô lệ, ta nói ra sợ các ngươi không lọt tai.



Sắc trời dần tối xuống.



Mặc Kiều Sinh lĩnh cơm tối của mình, trở về phòng mình.



Hôm nay hắn đã có một gian phòng thuộc về mình ở ngoại viện phủ Thành Chủ.



Tuy phòng không lớn, nhưng chỉnh tề sạch sẽ. Bên trong đặt một chiếc giường thoải mái, lót chăn đệm ấm cúng.



Trong góc phòng có một tủ treo y phục, trong tủ treo vài bộ y phục bền chắc dễ chịu, thậm chí còn có một cái hộp có khóa, có thể giữ một vài đồ vật riêng tư.



Gần cửa sổ có bày một bộ bàn ghế giản dị. Trên bàn đặt một bộ [Võ Kinh Thất thư] mà Chúa công đã ban cho hắn, đã bị lật đến xù lông.


[1] sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.



Mặc Kiều Sinh lặng lẽ lui ra sau hai bước.



Hoa Vũ Trực vuốt chòm râu, cười nói: "Ngươi có muốn quay về với lão phu không? Vì ngươi, lão phu có thể cân nhắc trả lại con Thất Hoàng Phiêu Mã kia."



Mặc Kiều Sinh chắp tay hành lễ: "Kính xin Hầu gia thứ tội, chủ nhân của hạ nô còn có việc phó thác hạ nô, thật không dám trì hoãn. Xin thứ cho hạ nô được cáo lui trước."



Hắn vừa nói xong, hai bước ra cửa hông, triển khai thân pháp, lên xuống vài cái, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.



Hoa Vũ Trực nhìn bóng dáng không thể đuổi kịp kia, giận tái mặt: "Hừ, Tấn Việt hầu ngang ngược càn rỡ thì thôi, hôm nay người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hiện tại ngay cả cựu nô thấp hèn, cũng dám vô lễ với lão phu như thế."



...



Trình Thiên Diệp đang ở trên đường nhỏ trong viện phủ thành chủ, vừa đi vừa cùng Tiếu Cẩn thương lượng vấn đề dân tị nạn trú đông.



Cây cối bên cạnh tường rào truyền đến tiếng vang nhẹ.



Bọn thị vệ lập tức chỉ tay hét lớn: "Kẻ nào?"



Trên đầu tường có một người đáp xuống, người nọ phục thỉnh tội.



Đúng là Mặc Kiều Sinh.



Trình Thiên Diệp đi lên phía trước, sờ lên đầu của người nằm phục trên mặt đất: "Sao vậy Kiều Sinh, đã trễ thế rồi còn vội vội vàng vàng chạy đến tìm ta."



Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười luôn làm hắn an lòng nhất trên thế gian này.



Hắn vô thức nói ra nỗi sợ hãi trong lòng: "Chủ nhân, đừng trả ta lại cho Uy Bắc hầu. Ta nhất định sẽ cố gắng, ta sẽ hữu dụng hơn Thất Hoàng Phiêu Mã đó rất nhiều."



Trình Thiên Diệp dở khóc dở cười, nàng nâng Mặc Kiều Sinh lên, phất tay cáo biệt Tiếu Cẩn.



Trong ánh nhìn trừng trừng của mọi người, nàng kéo tay vị "nam sủng" kia, chầm chậm dạo bước dưới ánh trăng.



Trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng nói của Chúa công.



"Thật là khờ đến đáng yêu, đừng nói một con ngựa, cho dù một tòa thành trì, ta cũng không chịu đổi ngươi đâu."



"A, có phải ngươi đói bụng rồi không? Trong quân doanh ăn không đủ no sao? Đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon."