Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 72 :
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
“Điện hạ, điện hạ khai ân.” A Dương chạy đến chắn trước Chu Tử Khê, liều mạng dập đầu khẩn cầu.
“Công tử đã trốn khỏi Tấn quốc. Nếu đưa người trở về, đây chắc chắn sẽ là một con đường chết đấy.”
“A Dương.” Giọng nói ôn hòa của thái tử Ngang vang lên.
A Dương phục dưới đất. Nàng ta mở to hai mắt, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy màu gạch và vết ố giữa các khe gạch trước mắt.
Ngón tay nàng ta ghì chặt vào khe, phát run.
Thật ra, trong lòng nàng ta hiểu rõ.
Xong rồi, công tử xong rồi.
Thái tử điện hạ là hạng người gì, tử sĩ sống cuộc sống âm u như bọn họ tỏ tường hơn cả.
“Ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi, A Dương. Ta và Tử Khê quen biết nhiều năm, thật ra ta là người khó chịu nhất.”
Một giọng nói bay bổng vang lên phía trên đầu rồi rót vào tai A Dương.
Advertisement / Quảng cáo
Hai võ sĩ đeo đao đã tới, đá văng A Dương ra.
A Dương nhìn hai người kia đè Chu Tử Khê xuống đất. Một người trong đó giơ ngọn đao nhọn sáng loáng lên.
Nàng ta cảm thấy tai mình ong lên, dường như toàn bộ thế giới đều ong ong.
Không đợi nàng ta suy nghĩ kỹ, thân thể của nàng ta chợt xông lên phía trước. Nàng tựa như phát điên đẩy một người trong đó ra, lập tức rút chủy thủ tùy thân, chống lại lưỡi đao của tên còn lại.
“Dương, ngươi đang làm gì thế hả?” Ở chỗ tối tăm sau lưng Cơ Ngang có một nam tử trung niên gầy nhỏ, người nọ chắp tay phía sau, lạnh lùng nói.
Người này tên Kiệt, là sư phó đã dạy bảo những thiếu niên thiếu nữ như A Dương từ tấm bé.
“Ý quốc quân, ta đương nhiên sẽ chuyển đạt.” Trình Phượng đứng dậy thi lễ: “Ta vốn là Tư khấu tả sứ hộ vệ cung thành, những việc quân chính này không phải là bản chức của ta. Chỉ vì tháng trước, trong nội cung có một nô lệ Chúa công rất yêu thích đã trốn thoát. Chúa công trách ta phòng vệ không nghiêm, mới phạt ta đến bàn việc này. Nghe nói trốn nô kia hôm nay đang ở quý phủ của thái tử điện hạ Tống quốc.”
Y khoát tay, có tùy tùng dâng lên năm miếng da dê.
“Đây là cái giá của gã nô lệ kia. Mong rằng thái tử điện hạ có thể bỏ những thứ yêu thích.”
Năm miếng da dê thối hoắc, chất lên mặt thảm xa hoa của đại điện. Quả thực là châm chọc.
Người trên đại điện cũng biết quân chủ Tấn quốc chỉ sợ ghét cay ghét đắng Chu Tử Khê của Ngụy quốc vừa lánh nạn tới đây, cho nên đã dùng loại mua bán khuất nhục này mua người về.
Advertisement / Quảng cáo
Thái tử Ngang phất tay. Thị vệ ngoài điện khiêng một cái cáng tới, trên băng ca có một người tóc tai tán loạn, thân mình đang đắp một tấm chăn mỏng, thấm ra vết máu.
Trình Phượng cởi bội kiếm xuống, sử dụng mũi kiếm nâng cằm người đó lên, lộ ra vẻ mặt tái nhợt của Chu Tử Khê.
“Vong ân phụ nghĩa, dám phản bội Chúa công, ngươi đúng là tự tìm đường chết.” Trình Phượng vung tay, vẽ một kiếm lên gương mặt của Chu Tử Khê: “Lúc ấy ta nên bắt ngươi chạy sau xe ngựa đến chết mới thôi.”
Bên má Chu Tử Khê xuất hiện một vết máu. Y cố chống người, cắn răng hô nhỏ.
Trình Phượng nhận ra có chỗ không đúng. Y cất bước đến bên cạnh cái cáng, xốc tấm chăn mỏng lên, trông thấy mắt cá chân đầm đìa máu tươi của người kia.
Trình Phượng ngẩng đầu, căm tức nhìn Cơ Ngang ngồi dưới tay Tống Tương công.
Cơ Ngang nói: “Người này giấu diếm thân phận đào nô, tìm nơi ta nương tựa hơn một tháng. Ta không rõ nội tình, còn trọng đãi hắn. Hôm nay nghe Trình tướng quân nói vậy, ta mới biết hắn chính là người bán chủ cầu vinh, trong lòng tức giận nên có một sự trừng phạt nhỏ với hắn thôi.”
“Ngươi chọn cắt gân chân của hắn, khiến hắn từ nay về sau trở thành phế nhân. Ngược lại thật là sự trừng phạt cực kỳ nhỏ.” Trình Phượng giận quá hóa cười: “Nghe nói kẻ này là bạn học cùng trường với thái tử điện hạ khi người còn ở Ngụy quốc du học, nhiều năm hảo hữu chi giao. Điện hạ ra tay còn hung ác hơn cả so với người ngoài là ta đây.”
Cơ Ngang xưa nay thích chiêu hiền đãi sĩ, có mỹ danh hay giúp đỡ người khác.
Trước người ngoài, gã rất ít khi lộ ra mặt tàn nhẫn. Hôm nay, gã buộc lòng phải làm vậy nhưng lại bị Trình Phượng không kiêng nể vạch trần trước mặt mọi người.
Gã thầm giận dữ. Ngồi ở đó, vẻ mặt gã lúc trắng lúc xanh.
Trình Phượng hừ lạnh, sai người khiêng Chu Tử Khê lên, cáo từ rời đi.