Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 73 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



“Ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc buông sách gỗ xuống.



Trình Phượng cẩn thận kể lại mọi chuyện mà y đã nghe và đã thấy ở Tống quốc.



Đối với Trình Phượng, bất luận là vì lý do gì, phàm là người ruồng bỏ Chúa công của y, y cũng sẽ không có thiện cảm. Vì thế, y chẳng mảy may đồng tình với Chu Tử Khê, quá lắm chỉ cảm thấy thái tử Tống quốc kia quả là vô cùng ngoan độc mà thôi.



Trình Thiên Diệp lại khác y. Là một người hiện đại, tuy lúc Chu Tử Khê trốn đi, nàng cũng khá tức giận nhưng nàng không phải không thể hiểu được hành vi của Chu Tử Khê.



Mới chỉ ở cùng nhau vài ngày thôi, y vì mẫu thân mình mà trốn đi, hoặc là vì lựa chọn của bản thân mà trốn đi cũng chẳng phải là tội ác tày trời gì với Trình Thiên Diệp.



Thế nhưng, việc nàng bắt y về, tuy vô ý nhưng trên thực tế đã dẫn đến kết cục tàn phế của y.



Trình Thiên Diệp và Chu Tử Khê chỉ ở cùng nhau trong khoảng thời gian rất ngắn.



Nàng xem trọng tài năng của Chu Tử Khê, muốn dùng năng lực của y.



Tuy vậy, dường như Chu Tử Khê vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm nàng. Vả lại, nàng cũng chưa có tình cảm sâu sắc nào với Chu Tử Khê.



Vì thế, sau khi Chu Tử Khê bỏ trốn, nàng không suy nghĩ nhiều, cứ thế dùng phương thức thô bạo và trực tiếp, chỉ cần mau chóng bắt người trở về là được.



Nếu trước đó ta có thể tìm hiểu sơ tình huống, hiểu rõ loại người như Cơ Ngang, suy nghĩ cẩn thận một chút, chứ không phải đưa một phong quốc thư qua rồi thẳng thừng đòi người, có lẽ y sẽ không đến mức thân tàn.



Trình Thiên Diệp thở dài.



Việc đã rồi, suy nghĩ nhiều vô ích. Ta vẫn nên đi thăm y thôi.



“Đi, dẫn ta đi gặp hắn.” Trình Thiên Diệp đứng dậy.



Hai người tiến vào phòng, đại phu đang băng bó chân cho Chu Tử Khê.



Trình Thiên Diệp nhìn nam tử trẻ tuổi kia ngồi lặng trên giường, trong nội tâm chợt thấy khó chịu.



Người này vốn là một viên kim cương vô cùng lóa mắt.



Dù y từ vũng bùn bò lên nhưng vẫn sáng rỡ.



Y đã kinh qua nước bùn hôi thối không sạch sẽ nhất nhưng vẫn không để lại vết nhơ ở đáy lòng y. Trình Thiên Diệp thậm chí không hề thấy trạng thái oán hận và âm u trên người y.



Y mang theo tài hoa khiến người kinh diễm và nét kiêu ngạo của văn nhân, nhấp nháy ánh hào quang trước mắt Trình Thiên Diệp.




Trình Thiên Diệp đẩy thử vài vòng. Tuy nó kém linh hoạt và tân tiến như xe lăn hiện đại, nhưng ngoại trừ phương diện giảm xóc không đạt được hiệu quả như mong đợi ra thì những công năng cơ bản đều ổn cả.



Trong phòng của Chu Tử Khê.



Chu Tử Khê đang chuyển hai chân mình xuống khỏi giường. Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc y vội vàng bước lên giúp đỡ.



“Làm phiền rồi.” Chu Tử Khê từ chối khéo: “Làm ơn đưa hai cây gậy cho ta với, ta muốn tự mình đi thử.”



Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động lạ, như là có bánh xe gỗ đang lăn trên sàn nhà.



Người trong nhà ngẩng đầu nhìn.



Y thấy Trình Thiên Diệp tự mình đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ xuất hiện ở cửa.



Nàng giơ ngón tay lên gõ cửa.



“Ta cố ý làm cho ngươi, có muốn thử một chút không?”



Chu Tử Khê được nâng lên chiếc ghế đặc chế đó.



Ghế này được thiết kế rất “lạ”, có bốn bánh gồm hai lớn hai nhỏ. Người ngồi ở phía trên dù cho hai chân tàn phế, cũng có thể hành động tương đối tự do.



Trình Thiên Diệp tự mình giúp y đi ra khỏi cửa.



Chu Tử Khê phát hiện, chẳng biết lúc nào, bậc cửa đều đã bị dỡ bỏ, trên cầu thang cũng trải một tấm ván gỗ giúp “xe lăn” di chuyển dễ dàng hơn.



Xe lăn lăn trên hành lang gỗ, phát ra tiếng vang có tiết tấu.



Trình Thiên Diệp vừa đi, vừa nói chuyện với y: “Ngươi thấy thế nào, có chỗ nào cần sửa không?”



“Miễn cưỡng cũng tạm được nhỉ? Vì vẽ cái này mà ta đã cả đêm không ngủ đấy. Ta muốn nhanh chóng làm ra nó.”



“Ngươi đừng bận lòng chuyện nương của ngươi. Ta đã phái người gặp Tống tương Công đòi người rồi. Lần này, ta rất chú ý. Hôm nay, ta nhận được tuyến báo rằng đã đón được phu nhân bình an trở ra. Ít ngày nữa, bà ấy sẽ cùng Mặc tướng quân về nước.”



Trình Thiên Diệp đẩy xe lăn, chậm rãi đi xuống hành lang, đi vào đình viện.



Bóng lưng ngồi ở xe lăn, dần dần khôi phục vẻ lộng lẫy, lộ ra viền vàng lóa mắt.



Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ nay về sau, mạng này của ta chính là của ngài rồi.”