Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 74 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Mặc Kiều Sinh lĩnh quân trở về.



Lần xuất chinh này đi đã hơn một tháng.



Đã hơn tháng rồi không gặp Chúa công.



Hắn rảo bước vào cửa cung, khao khát muốn gặp người đó lại càng mãnh liệt.



Hắn leo lên bậc thang dẫn đến ngô điện, đi qua khoảng sân rộng lớn, bước chân chợt càng lúc càng nhanh rồi chạy chậm, đi qua hành lang gấp khúc.



Ở cuối hành lang đón ánh mặt trời, có một người cầm tờ giấy đang ngồi trên “ghế có bánh xe”. Đó là một nam tử phong thần như ngọc đang cầm sách gỗ, mải mê nói gì đó.



Chúa công một tay vịn thành ghế của y, chăm chú lắng nghe, lúc nào cũng đáp lại vài câu.



Mặc Kiều Sinh đành dừng bước.



Hắn thoáng điều chỉnh hô hấp của mình, quy củ tiến lên chào theo kiểu quân đội.



“Kiều Sinh, ngươi đã trở về?” Trình Thiên Diệp nhìn hắn cười nói.



“Ngươi đã đón mẫu thân của Tử Khê về chưa? Tình trạng của lão thái thái thế nào rồi?”



Chúa công thật quan tâm vị Chu tiên sinh này.



Mặc Kiều Sinh bỗng thấy ảm đạm đôi chút: “Hồi bẩm Chúa công, Cơ lão phu nhân vẫn mạnh khỏe nhưng vẫn chưa nhận ra ai cả. Hiện bà ấy đã được sắp xếp ở trong nội viện của Chu... Chu tiên sinh rồi.”



Chu Tử Khê nâng tay hành lễ, giọng điệu cảm kích: “Đa tạ Mặc tướng quân, ân giúp đỡ thân mẫu tôi của tướng quân, Tử Khê khắc trong tâm khảm.”



Mặc Kiều Sinh đáp lễ lại.



Hắn trông thấy Chúa công mang vẻ mặt ôn hoà nói với Chu Tử Khê: “Lão phu nhân bình an thật sự là vạn hạnh. Vậy, cuối cùng ta có thể yên tâm rồi.”



Trình Thiên Diệp đẩy Chu Tử Khê ra ngoài.



Mặc Kiều Sinh nghiêng người cúi đầu cung kính, bánh xe di chuyển qua bên chân hắn, sau đó là áo bào của Chúa công. Chúa công chẳng hề quay đầu nhìn lại. Mặc Kiều Sinh chỉ biết mím chặt môi.



Trong nháy mắt lướt qua đó, Trình Thiên Diệp đột nhiên đưa tay ra, níu tay Mặc Kiều Sinh, giấu nó ra sau lưng nàng rồi siết chặt, dùng ngón tay xoa xoa.


Tuy Kiều Sinh đang ở gần mình nhưng nếu không triệu thì hắn chưa bao giờ sẽ chủ động tìm đến mình vào ban đêm.



Lúc Trình Thiên Diệp hiếu kỳ, lặng lẽ tới gần căn phòng đó, hé cửa sổ ra, nàng thấy Mặc Kiều Sinh đang chong đèn đọc sách.



“Kiều Sinh?”



Trình Thiên Diệp gõ cửa.



Nghe thấy trong phòng vang lên tiếng rầm hỗn loạn, tựa như có người ngã từ trên ghế xuống.



Sau một lát, Mặc Kiều Sinh mở cửa. Vẻ mặt hắn bối rối, sắc mặt ửng hồng.



“Ngươi đang làm gì đấy?” Trình Thiên Diệp cắn môi, vươn tay ra: “Xem cái gì mà khẩn trương vậy? Cho ta xem thử nhé?”



Ánh mắt Mặc Kiều Sinh né tránh. Hắn nghiêng mặt đi, thân thể cứng ngắc, không chịu nói năng gì.



Lần đầu tiên, hắn cự tuyệt yêu cầu của Chúa công.



Trình Thiên Diệp phì cười, nàng biết rõ đó là cái gì: “Đi ngâm ôn tuyền không? Khuya hôm nay? Chỉ có hai chúng ta thôi.”



Tây Sơn Nguyệt thần tuyền, sương khói lượn lờ, tiếng côn trùng kêu vang vào ban đêm, trông như một giấc mộng.



Mặc Kiều Sinh ngâm mình trong suối nước ấm áp. Hắn nhìn miếng vải màu đen trong tay một lát rồi giơ lên buộc vào mắt mình.



Hắn sắp phải xuất chinh thảo phạt Khuyển Nhung rồi, đây có thể là cơ hội duy nhất trước khi đi Trịnh Châu của hắn.



Mặc Kiều Sinh nhiều lần tự nhủ, bất luận Chúa công làm gì, đều phải thể hiện ra mình rất thích. Lúc này đây, ta nhất định phải khiến Chúa công vui vẻ, tuyệt đối không thể giống như trước đây.



“Ngươi có muốn tháo miếng vải che mắt xuống không, Kiều Sinh?” Một giọng nói vang lên bên cạnh.



Được tháo vải che sao? Chúa công muốn ta tháo vải che xuống.



Mặc Kiều Sinh do dự một lát. Hắn giơ tay lên, cởi bỏ miếng vải đen buộc trên mắt.



Hắn chậm rãi xoay người.



Bên bờ hồ cẩm thạch có một bóng người đang ngồi. Người đó tóc dài kiều diễm, bờ môi mỉm cười, đôi chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước vào làn nước.



Người khoác áo trăng đi về phía hắn, tựa như một cơn ảo mộng.